Trước mắt họ là một cánh cửa kính thép đôi đã bám đầy bụi bẩn, thuộc về một tòa nhà gồm bốn tầng được sơn nền xanh nằm đối diện với một kho vận chuyển hàng hóa. Ở một bên của tòa nhà là ga xe lửa; bên còn lại, ở dưới tuyến đường sắt là một dãy kho chứa hàng chất đầy các loại dụng cụ bằng đồng với đủ mọi kích cỡ khác nhau. Ngay cạnh đó là một cửa hàng bán sỉ lẻ các loại bàn bếp và vật cụ làm vườn. Tòa nhà của Isaac chỉ có duy nhất tầng bốn là có bốn cánh cửa sổ, không có lối thoát hiểm khi hỏa hoạn xảy ra và các tầng dưới có một vài khu vực để cất chứa đồ đạc. Bên trong tòa nhà, các loại đồ đạc vật liệu để khắp mọi nơi, nhiều vật liệu vẫn còn đang trong quá trình gia công. Nhìn chung, đối với một kẻ phạm tội, có khá nhiều vị trí để có thể nhanh chóng thoát thân. Sau khi cẩn thận đánh giá một lượt khu vực xung quanh, Dex bước vào trong tòa nhà cùng với Cael, Rosa và Sloane. Bên trong là một cánh cửa đôi đang để mở. Phía trước là tiền sảnh đầy bụi bặm với một loạt các cánh cửa khác; chỉ có duy nhất một cánh cửa bên phía tay phải là để ngỏ, dẫn tới một hành lang dài hẹp, nhìn qua không có gì khác ngoài một chuỗi cầu thang. Sloane mở đại một cánh cửa ra, Dex bước vào trong, nhận ra không gian rộng rãi của xưởng chế tác. Các loại âm thanh khoan – đục – cắt của máy móc ầm ầm vang vọng khắp nơi. Xưởng chế tác này giống hệt như bối cảnh trong mấy bộ phim kinh dị, khắp bốn bức tường đều treo đầy những móc kim loại, xích sắt, kìm, búa với đủ kích cỡ và hình dáng khác nhau. Còn có cả nhiều loại công cụ phục phụ việc làm rèn khác. Những xích sắt dày và nặng cùng với hệ thống ròng rọc được lắp đặt tại nhiều vị trí khác nhau, vắt ngang qua xà nhà trong xưởng. Dex nghĩ rằng chúng được dùng để giữ các chế tác cỡ lớn mà Pearce vẫn đang trong quá trình gia công. Gần đó có một chiếc bàn đặt máy đánh bóng, máy kẹp và một vài dụng cụ kim loại sáng loáng. Một loạt các bình gas cỡ lớn được đặt dọc theo vách tường kim loại đã rỉ sét; phía bên trái xưởng là một lò nung lớn cao đến gần mái xưởng. Nhìn qua trông cứ như chiếc lò này đã ở đây từ thời trung cổ vậy, hơn nữa, có vẻ như đã khá lâu rồi chưa được đưa vào sử dụng. Gần lò nung là lò rèn than cỡ trung, hiện vẫn đang hoạt động, xung quanh bày la liệt đủ mọi vật liệu kim loại thủ công với kích thước và hình dạng khác nhau. Anh nghe thấy âm thanh của tiếng búa đập chan chát vào mặt kim loại, và anh đi về hướng phát ra âm thanh đó. Ở đây nóng chết đi được, không khí xung quanh ngột ngạt vô cùng; nhưng anh càng tiến gần về phía cửa sổ lớn ở cuối nhà xưởng, không khí cuối cùng cũng trở nên thoáng đãng hơn một chút. Pearce đang dùng búa đập phẳng miếng kim loại ghè trên cán đe, cả người thấm đẫm mồ hôi, từng giọt chảy dọc hai bên sườn mặt, ánh mắt không ngừng di chuyển theo từng động tác. Anh ta mặc một bộ áo liền quần thấm đầy dầu mỡ và bụi bẩn, đi một đôi boot chuyên dụng nặng nề, bên trong mặc thêm một chiếc áo T-shirt mà Dex nghĩ đó đã từng là một chiếc áo màu trắng, tay đeo một đôi găng tay. Dex thừa nhận, khi nghe Pearce nói rằng anh ta có làm thêm nghề gia công kim loại, anh nghĩ rằng Pearce chỉ làm những đồ nhỏ, khéo léo như mặt dây chuyền mà anh ta đã từng cho anh xem khi trước, chứ không phải là nghề rèn như thé này. Dex đợi cho Pearce làm xong việc của mình rồi mới lên tiếng gọi. "Pearce!" Pearce ngẩng đầu lên nhìn, vẻ ngạc nhiên thấy rõ khi anh ta nhận ra Dex. "Dex, xin chào!" Nụ cười trên mặt anh ta rất rạng rỡ, nhưng chợt nhạt đi nhiều khi nhìn thấy các thành viên khác ở trong đội. Và khi ánh mắt của anh ta chuyển đến trên người Sloane, mặt Pearce đanh lại. Pearce không thèm che giấu sự căm ghét trên gương mặt của mình. "Hắn ta đến đây làm gì?" "Tôi xin lỗi, Pearce. Chúng tôi đến đây hôm nay vì liên quan đến công việc của THIRDS. Chúng tôi cần hỏi cậu một số vấn đề." "Tôi chỉ nói chuyện với cậu. Những người còn lại trong đội thì có thể ra ngoài kia, ngồi chờ ở bên đó." Pearce chỉ sang chỗ chiếc ghế sofa đã sờn cũ được đặt sát tường, bên cạnh là chiếc tủ lạnh có khi đã từ thời Chiến tranh lạnh rồi. Mọi người trong đội liền di chuyển đến vị trí mà Pearce chỉ, sau đó anh ta mới tiếp tục nói. "Cộng sự của cậu thì không. Hắn ta đợi ở bên ngoài." "Pearce, đặc vụ Brodie là..." Pearce giơ tay lên ngăn Dex lại, lắc đầu. "Hắn ta ở đây thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì hết." Dex vuốt cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi về phía Sloane, kéo gã sang một bên, nhỏ giọng nói. "Anh muốn xử lý trường hợp này như thế nào?" "Cậu hỏi tôi?" Sloane trông có vẻ ngạc nhiên. "Anh là cộng sự của tôi mà, đương nhiên là tôi đang hỏi ý kiến anh. Anh muốn giải quyết thế nào đây? Tôi có thể thuyết phục được cậu ta." Sloane nghĩ, sau đó nói. "Không cần đâu. Tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Chuyện lần này vô cùng quan trọng." "Được rồi." Dex nhìn theo bóng lưng cao lớn của Sloane bước đi ra khỏi xưởng chế tác. Khi tiếng đóng lại của cánh cửa kim loại nặng nề vang lên khắp trong xưởng, Dex quay lại chỗ Pearce. Anh ta ra hiệu cho Dex đến ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, cạnh đó là một vài chiếc ghế không cùng bộ, chẳng ăn nhập gì với nhau. Dex ngồi đối diện với Pearce, chờ cho anh ta cất lời. "Xin lỗi. Tôi biết mình đã làm phật lòng cậu khi bắt cộng sự của cậu chờ ở ngoài kia, nhưng hễ nhìn thấy anh ta là tôi lại không kìm được mà nhớ về một số chuyện không mấy vui vẻ." Tôi đang rất khó chịu đây. "Không sao." Dex trả lời, giọng nói đầy sự chân thành. "Tôi hiểu mà. Chúng tôi đã tìm được một số điểm đột phá cho vụ án lần này. Cậu có nghe đến cái tên The Styx bao giờ chưa? Quán đó nằm ngay trong khu phố thương mại Meatpacking đó." "Có. Tôi đến đó suốt mà." Pearce gật đầu, vẻ quả quyết. "Đó là nơi mà Gabe bị giết. Ừ, là đằng sau con ngõ nhỏ cạnh quán. Tôi biết, nghe thì có vẻ hơi điên khùng khi bản thân cứ quay trở lại nơi đó, nhưng Gabe thích quán đó lắm." Anh ta cười, nụ cười thấm đẫm nỗi buồn. "Tôi nghĩ là đến giờ mình vẫn chưa sẵn sàng để buông tay." "Vậy thời gian gần đây cậu có đến quán không?" Pearce gật đầu, cởi chiếc găng tay ra và đặt lên trên bàn. "Đến ba ngày trước. Sau khi kết thúc công việc, tôi có đến quán uống vài cốc bia." "Tôi muốn cho cậu xem đoạn băng giám sát của đêm ngày hôm đó." Dex lấy chiếc máy tính bảng từ trong túi áo quân phục ra và đặt lên trên mặt bàn, giữa hai người, nhấn phát đoạn băng. "Đây là cậu, đúng chứ?" "Phải." "20 phút sau, có một người thanh niên mặc áo hoodie màu đen bước vào trong quán, vừa nhìn thấy cậu thì đã lập tức bỏ chạy. Cậu lại đuổi theo hắn ta. Có thể giải thích cho tôi chuyện này được không?" Cằm Pearce nghiến chặt lại, các ngóc tay siết chặt thành nắm đấm trên mặt bàn. Dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không mấy vui vẻ gì với người đàn ông trước mắt anh đây. "Lúc ấy, tôi không biết hắn ta là ai. Khi hắn ta bỏ chạy, tôi biết có gì đó không ổn, vì thế đã đuổi theo hắn ta ngay. Tôi không rõ có phải hắn ta nhận ra tôi là một cảnh sát hay không – vì tôi là người khá quen thuộc ở quán bar đó. Hầu hết khách quen và nhân viên của quán đều biết tôi làm việc cho HPF. Dù sao thì, nếu là người vô tội thì có gì để mà phải chạy, đúng không? Tôi đuổi theo hắn ta đến tận khách sạn Gansevoort, nhưng lại để mất dấu khi tại khi công trường xây dựng. Tôi nghĩ là hắn ta đã biến thân ở chỗ nào đó rồi." "Hắn ta là một người Therian?" "Ừ, tôi nhận ra phân loại giống loài trên cổ hắn. Hắn là một người Therian loài báo đốm." Khỉ thật. Có thể nào Isaac đã nhìn thấy nghi phạm trong vụ án của bọn họ mà không hề hay biết? Nếu như tên Therian đó đã từng đến quán The Styx rồi, rất có khả năng chính hắn ta đã để lại mẫu cát trên người nạn nhân Ortiz. "Sau đó thì thế nào?" "Cậu biết cảnh sát bọn tôi mà." Isaac nở nụ cười. "Tôi đâu có để cho nó trôi tuột đi được, thế nên tôi đã tiến hành tìm kiếm một chút." Nụ cười trên mặt anh ta nhạt dần, biểu cảm trở nên nghiêm nghị. "Tôi phát hiện ra, tên Therian đó chính là anh em họ với kẻ chỉ điểm người Therian đã giết Gabe." Ánh mắt Dex trừng lớn. Mẹ nó nữa. Mọi thứ đều quay trở lại vụ án của Gabe. Chắc chắn phải có điều gì đó liên quan ở đây. Nhất định là như thế. Giờ thì vụ án này đã sáng tỏ hơn được một chút rồi, mặc dù vẫn đang còn khuyết thiếu rất nhiều những mảnh ghép khác nữa. "Tôi không biết hắn ta bỏ chạy là vì nghĩ rằng tôi nhận ra hắn ta là ai, và rồi sẽ bắt hắn ta phải đền mạng hay là vì hắn ta đang che giấu điều gì khác. Nhưng đúng là lúc đó, hắn ta sợ hãi vô cùng." "Từ sau đó cậu có nghe gì hay nhìn thấy hắn ta nữa không?" "Không. Hắn cứ như mất tích luôn vậy." "Cậu biết tên hắn ta chứ?" "Tory Murphy." Pearce nắm lấy bàn tay của Dex, siết chặt lại. "Nếu như có bất cứ điều gì tôi có thể giúp được mọi người, hãy cho tôi biết. Tôi xin cậu." Ờ... Được rồi. Dex mỉm cười, cố gắng trấn an Pearce. "Yên tâm đi. Cám ơn cậu vì đã dành thời gian nói chuyện với tôi nhé." Dex định đứng dậy thì Pearce đã giữ cánh tay anh, kéo lại. "Tôi nói với cậu điều này nữa được không? Không liên quan đến mấy vụ án trên." Dex quan sát Pearce, cố để nhìn ra được suy nghĩ thông qua nét mặt đó. Nhưng thực sự rất khó để có thể đoán được trong lòng người này đang nghĩ điều gì. Dex gật đầu, chạm vào thiết bị liên lạc. "Rosa, Cael, tôi xong việc rồi. Đã tải lên tất cả các thông tin liên quan. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trụ sở, tôi sẽ trình bày chi tiết cho mọi người sau. Sloane, vài phút nữa tôi sẽ gặp anh ở bên ngoài." Giọng nói trầm thấp của Sloane vang lên qua thiết bị. "Rõ rồi." Pearce chờ cho Rosa và Cael rời khỏi xưởng chế xuất, sau đó mới quay sang nhìn tới Dex. Pearce còn điều gì phải nói với anh về Sloane nữa đây? Anh có thể hiểu được nỗi đau mà anh ta đang phải chịu đựng. Bản thân anh cũng có một cậu em trai, và anh còn không dám nghĩ đến một ngày nọ anh sẽ mất đi đứa em của mình, mặc dù anh biết rõ những rủi ro mà họ phải đối mặt trong khi tiến hành nhiệm vụ, nhưng đổ lỗi cho cơ quan mà em ấy công tác hay trút giận lên các thành viên khác trong đội – những người đã luôn sát cánh bên cạnh em ấy lại không bao giờ là một điều đúng đắn. Đó là một hành động sai trái. "Cậu với người cộng sự của mình càng lúc càng thân hơn rồi." Dex nhún vai. "Khởi đầu giữa đôi bên có hơi khó khăn, nhưng dạo này hai người chúng tôi cũng cởi mở hơn rồi. Nhưng đến mức này cũng chưa thể nói là thân được đâu." Pearce gật đầu, đôi môi mím chặt vào nhau. Dex đang còn giấu anh ta điều gì nữa? Anh ta không biết gì về hai người Dex và Sloane, và cả hai đều không bày tỏ bất kỳ một thái độ nào khác ngoài mối quan hệ trên phương diện công việc, đặc biệt là khi Dex còn chẳng biết mối quan hệ giữa Pearce và Sloane lúc này là như thế nào nữa. "Chắc hẳn thời gian vừa qua không mấy dễ dàng gì với anh ta." "Cả đội đều như vậy." Dex ngồi xuống, chờ đợi. Pearce vẫn đang ngẫm nghĩ điều gì đó, Dex có thể cảm nhận rõ điều đó bằng trực giác của mình. Chỉ là, anh không biết được cụ thể đó là điều gì mà thôi. "Ừ, nhưng với anh ta thì khắc nghiệt hơn nhiều. Anh ta yêu Gabe rất nhiều. Tôi biết, tôi cư xử không khác gì một thằng khốn nạn với anh ta; và đến lúc này, có nhiều thứ tôi đã làm, nhiều điều tôi đã nói khiến tôi hối hận lắm. Tôi nhận ra bấy lâu này bản thân đúng là một thằng ngốc. Brodie luôn đối xử tốt với em trai tôi, khiến em ấy hạnh phúc. Hai người họ..." Pearce cười buồn. "Đáng lẽ đến giờ, có khi hai người ấy đã kết hôn rồi cũng nên. Tôi không thể tưởng tượng được có ngày mình sẽ yêu ai đó sâu nặng đến như vậy. Cậu thì sao?" Dex chỉ lặng lẽ thở dài, ánh mắt anh lang thang trong không gian nhà xưởng, cuối cùng dừng lại trên mặt bàn phía trước anh. Những ngón tay đeo găng của anh chọc chọc vào một đống bụi bạc nhỏ trên đó. Isaac giữ cổ tay anh lại. "Đừng làm thế. Xin lỗi nhé, đáng lẽ ra tôi nên dọn dẹp sạch sẽ chỗ này mới đúng. Chỗ bụi này có thể bay tung tán khắp nơi. Nếu như cậu không cẩn thận, cậu có thể hít luôn vào trong phổi đấy." Anh ta đứng dậy, đi về phía chiếc kệ sắt nhỏ sáng loáng. Khi quay lại, anh ta cầm theo một chiếc chổi nhỏ, một bản hốt, và một hộp khăn giấy khử trùng. Pearce dọn sạch đống bụi bạc vương vãi trên mặt bàn. Dex nhăn mày. "Tôi xin lỗi." "Không sao." Pearce mở hộp khăn ướt, lấy ra một chiếc từ trong hộp rồi cầm lấy bàn tay đeo găng của Dex. Anh ta lau sạch các hạt bụi li ti bám trên các ngón tay và ném chiếc khăn ướt đã dùng vào thùng rác đằng sau mình. "Xong rồi đấy." "Cảm ơn nhé." Pearce nháy mắt với anh, vỗ nhẹ lên trên bộ giáp bảo hộ anh đang mặc. "Đồng phục này nhìn hợp với cậu phết đấy." Dex cựa quậy, hơi ngượng. "À, ừ, cám ơn. Tôi vẫn đang tập làm quen đây. Nặng chết đi được." "Giờ cậu còn xấu hổ với tôi cơ à, Daley?" "Tôi? Xấu hổ? Ôi trời." Dex vẫy tay quầy quậy. Pearce kéo ghế của mình lại gần chỗ Dex hơn, và ngồi xuống, ghé người lại. Cuối cùng thì anh ta đã sắp nói được điều gì đó đã suy nghĩ từ nãy đến giờ rồi. "Được rồi. Nghe này. Tôi biết Sloane nghĩ rằng tôi ghét anh ta, nhưng thực ra thì không phải vậy. Ừ, khi trước thì đúng là thế. Tôi không ủng hộ mối quan hệ yêu đương giữa anh ta và em tra tôi, và tôi đã nói rất nhiều điều khủng khiếp, nhưng sau khi Gabe đã đi rồi, tôi biết mình phải buông bỏ tất cả mọi chuyện này lại phía sau. Từ bao lâu nay, không ngày nào tôi không bị mặc cảm tội lỗi dày vò. Tôi không muốn nhìn thấy Sloane xuất hiện ở đây là bởi anh ta gợi lại cho tôi về quãng thời gian mà Gabe thực sự hạnh phúc. Ở bên cạnh Sloane, em ấy như trở thành một người hoàn toàn khác." Pearce hơi ngưng lại, đầu nghiêng sang một bên. "Nói về hai người đó thế này, cậu có thấy khó chịu không?" Dex nhăn mày. "Sao tôi lại thấy khó chịu?" "Thôi nào, Dex. Cậu quan tâm đến Sloane, tôi không trách cứ gì cậu về điều này cả. Ở anh ta có một sức hút vô hình nào đó mà các cậu đều cảm thấy bị hấp dẫn. Nhưng đến tận lúc này, Sloane vẫn còn rất yêu Gabe. Tôi không muốn thấy cậu bị tổn thương. Cậu đã bao giờ từng nghĩ đến việc anh ta chỉ coi cậu như một người thay thế cho Gabe đã khuất hay không?" Dex nhìn thẳng vào ánh mắt của Pearce. "Mối quan hệ giữa tôi và đặc vụ Brodie chỉ dựa trên nhiệm vụ công tác thuần túy. Đương nhiên, giữa cả hai cũng có tình cảm, tôi không chối bỏ điều đó. Anh ấy là một đặc vụ cừ khôi và tôi rất ưng ý khi được làm việc cùng với Brodie. Anh ấy cũng là một người cộng sự rất nhiệt huyết, nhưng nếu như cậu nghĩ rằng tôi chỉ là một người thay thế cho Gabe thì cậu sai thực sự rồi." Anh nhớ lại những lời mà Sloane đã từng nói với Ash trong bệnh viện khi anh vừa mới tỉnh dậy, rằng Dex không hề có điểm gì giống với Gabe. Sloane đã từng buộc tội anh vì cố ý muốn thay thế vị trí của Gabe, và mặc dù sau đó gã đã xin lỗi anh, và nhấn mạnh rằng gã không hề có ý làm tổn thương Dex khi nói vậy, nhưng trong anh vẫn có phần nào đó nghi ngờ những điều mà Sloane nói chính là suy nghĩ sâu thẳm của gã. Thậm chí đến Sloane còn không nhận thức được những ý nghĩ đó nữa. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề của Pearce cần bận tâm, và Dex cũng không có ý định chia sẻ với bất kỳ ai về chuyện này cả, nhất là đối với Pearce đang nhìn anh chằm chằm với ánh mắt diều hâu đó. "Đó là tất cả những gì mà cậu muốn nói với tôi sao? Tôi rất cám ơn vì sự quan tâm đó của cậu, thật lòng đấy, nhưng tôi nghĩ cậu không nên can thiệp quá sâu vào chuyện này. Giữa Sloane và tôi không hề có bất kỳ một mối quan hệ nào khác ngoài công việc. Những cảm xúc mà anh ấy dành cho Gabe là độc nhất vô nhị. Tôi mong là cả hai người đều sớm có thể chữa lành những vết thương lòng và tiếp tục sống cuộc đời của mình." Trong ánh mắt Pearce lóe lên điều gì đó, và Dex chỉ biết nở một nụ cười đầy cảm thông. Anh vươn người tới gần Pearce và vỗ nhẹ vào bàn tay anh ta. "Nếu như cậu cần có ai đó nghe cậu tâm sự, hãy gọi cho tôi. Tôi luôn ở đây, chia sẻ nỗi lòng với cậu." Biểu cảm trên gương mặt Pearce dịu đi phần nào, và anh ta gật đầu. Dex cảm ơn Pearce một lần nữa và đi ra khỏi xưởng gia công. Ánh mắt của Pearce ở phía sau vẫn dán chặt vào bóng lưng anh khi anh cất bước rời đi. Khi anh ra tới chỗ chiếc xe Suburban đang đậu chờ sẵn, thiết bị liên lạc của anh hiện tín hiệu. Anh kết nối liên lạc với cuộc gọi đang chờ. "Daley đây." "Chào, tôi Calvin đây. Tôi đã nhờ bên Cục Tình báo quét thông tin của Gabe trên hệ thống Themis và gắn với mục các nạn nhân trong vụ án lần này mà cậu bảo." Dex khá bất ngờ. Anh không nghĩ là kết quả lại có nhanh như vậy. Có vẻ như cha của anh đã quá mệt mởi với việc phải chờ đợi và quyết phải đẩy nhanh tiến độ công việc lên rồi. "Và?" "Hai nạn nhân đầu tiên đều có mối liên hệ với Gabe." "Cái gì?" "Khi chúng tôi quét thông tin của Isaac trên hệ thống Themis thì không phát hiện ra bất cứ một chi tiết nào mới cả ngoại trừ những thông tin ban đầu mà Maddock cung cấp, nhưng sau đó lại có sự xuất hiện của đoạn video tại The Styx. Khi chúng tôi quét thông tin của Gabe thì lập tức phát hiện ra điểm đột phá. Nạn nhân đầu tiên, ông Bennett đúng không? Ông ta đã từng học chung một trường đại học với Gabe. Cả hai người đã tham gia rất nhiều các tổ chức đấu tranh cho sự bình đẳng của loài người và loài Therian trong suốt 4 năm học chung. Nạn nhân thứ hai, bà Chambers, điều hành Trung tâm Thanh thiếu niên Therian tại Brooklyn. Đó là nơi làm việc đầu tiên của Gabe sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học." Khỉ thật. "Còn Ortiz thì sao?" "Vẫn chưa phát hiện ra điều gì mới." "Cám ơn cậu." Dex nhanh chóng chạy về phía chiếc xe và nhảy ngay lên ngồi yên vị tại ghế phụ cạnh ghế lái. Sloane quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy nghi vấn. Dex nói lại những gì mà mình vừa mới được thông báo. Anh chỉ im lặng ngồi đó chờ cho Sloane từ từ tiêu hóa số thông tin vừa rồi. Anh nghĩ là Sloane sẽ nổi giận với anh khi anh đã tự tiện ra yêu cầu mà không hỏi ý kiến của gã trước, nhưng anh chỉ muốn đảm bảo rằng trực giác của mình là chính xác trước khi nói ra bất cứ thông tin nào với Sloane. Thay vì nổi giận mà mắng cho Dex một trận, gã chỉ gật đầu với anh. "Làm tốt lắm." "Cám ơn nhé." Dex thắt dây an toàn. "Anh đã nhận được những ghi chú về buổi trò chuyện vừa rồi của tôi với Pearce chưa?" "Nhận được rồi. Vậy giờ giả thuyết sẽ là thế nào đây?" Dex suy nghĩ một lúc. "Tôi vẫn không hiểu lắm. Cứ cho là Murphy muốn trả thù cho người anh em họ của hắn ta đi. Hắn tìm tới hai nhà hoạt động ủng hộ cho sự bình đẳng giữa loài người và loài Therian có mối liên hệ với Gabe. Hắn ta cũng thường xuyên xuất hiện tại quán The Styx. Nhưng chỉ có lần này là hắn lại để lại mẫu cát trên người Ortiz khi hắn ra tay sát hại ông ta. Sau đó, hắn ta lại quay trở lại quán bar yêu thích của mình như thường lệ, nhưng lần này không may chạm phải anh trai của Gabe, nhận ra cậu ta là ai và ngay lập tức hắn đã bỏ chạy. Ngoài việc chúng ta vẫn chưa biết chính xác nguyên nhân vì đâu mà hắn ta lại giết hai nạn nhân đầu tiên, ít nhất thì đã xác nhận được thông tin cả hai nạn nhân đó đều có liên quan tới Gabe. Nhưng còn Ortiz thì sao?" Dex lấy chiếc máy tính bảng của mình ra và bật các báo cáo về Tory Murphy của phía cảnh sát lên. "Người này đã từng là một kẻ chỉ điểm. Làm sao hắn ta có thể ra tay sát hại đến ba người mà không hề để lại bất cứ một dấu vết nào, không bị phát hiện ra, thậm chí cũng không có dấu hiệu cho thấy sự tiếp cận của hắn ta với nạn nhân? Và cho dù là Murphy muốn báo thù đi chăng nữa, tại sao không tìm đến những người thân cận hơn với Gabe? Sao không phải là những thành viên trong đội? Sao không phải anh? Theo như những gì mà Themis truy ra, Gabe đã không liên lạc với cả Bennett và Chambers trong nhiều năm liền rồi." "Mẹ nó nữa!" Sloane đập mạnh vào vô lăng. "Chẳng có cái đéo gì rõ ràng ở đây cả. Chúng ta phải tìm ra Murphy. Hắn ta vừa nhìn thấy Isaac đã bỏ chạy, và chúng ta nhất định phải biết được lý do vì sao. Bây giờ, dù chúng ta có nói gì thì tất cả vẫn chỉ là những gải thuyết mà thôi." Thiết bị liên lạc được cài trong xe bỗng nhiên kêu lên báo hiệu, Sloane nhấn vào chức năng loa ngoài. "Đây là đặc vụ Brodie." "Tôi Maddock đây. Chúng tôi đã phát đi một bản truy nã công khai với đối tượng Tory Murphy và đã xác định được hình dạng Therian của hắn ta chính là loài báo đốm. Như vậy, sự nhận diện về chủng loại Therian đã trùng khớp. Hắn ta có đầy đủ động cơ và cách thức gây án. Chúng ta cần bắt hắn giải về để tra hỏi. Hiện Themis đang lọc ra một danh sách bao gồm các địa điểm có khả năng hắn sẽ xuất hiện tại đó, đồng thời cũng so sánh thông tin của hắn với các nạn nhân trong vụ án. Còn nữa, Hudson đã xác nhận mẫu cát đen có xuất hiện trên người của Gabe khi cậu ấy bị sát hại, nhưng điều đó cũng chưa làm sáng tỏ thêm được chi tiết nào ngoài những điều mà chúng ta đã biết cả. Chắc chắn Gabe đã vào trong The Styx trước, sau đó mới đi đến con ngõ nhỏ đằng sau quán và rồi bị sát hại. Hai người quay trở về trụ sở ngay. Chúng ta sẽ cử tất cả các đặc vụ trinh sát thuộc Đơn vị Alpha và một bộ phận các đặc vụ của Cục Quân sự để truy lùng Murphy. Một số vụ án không quá nghiêm trọng khác sẽ được chuyển giao lại cho Đơn vị Beta tạm phụ trách cho tới khi nào chúng ta giải quyết xong chuyện này." "Vâng, thưa sếp." Sloane ngồi vững lại, sau đó khởi động xe. Dex không kìm lòng được, quay sang nhìn gã và nhận ra biểu cảm đầy khổ sở trên gương mặt của người cộng sự. Anh nghiêng người sang, nắm lấy bàn tay của Sloane. "Sloane, nhất định chúng ta sẽ làm rõ tất cả những chuyện này. Đừng lo." Sloane nở một nụ cười đầy sự mỏi mệt. "Ừ." Hai người lái xe trở về trụ sở. Trên đường đi, Dex không ngừng nghĩ cách để có thể giải quyết được tình huống khó khăn hiện tại của họ. Anh thực sự muốn phá được vụ án này càng nhanh càng tốt. Để những đặc vụ khác phụ trách công việc tìm kiếm thông tin thay cho mình khiến anh vẫn chưa thể nào thích nghi ngay được. Anh cần thêm thời gian để làm quen với cách làm việc mới này. Anh hiểu rất rõ, nhưng nhiều lúc anh chỉ ước rằng mình có thể được làm được nhiều hơn. Đã có rất nhiều lần anh từng nghĩ đến việc đích thân đi ra hiện trường thu thập thông tin, nhưng sau đó đã kịp kìm lại ham muốn thôi thúc này. Đây không phải là HPF. Giờ anh là một thành viên của Đội Thanh trừng Delta. Tất cả mọi người ở đây đều có phần việc mà mình phụ trách, và bất cứ thành viên nào trong đội nếu như không làm tốt công việc của mình thì rất có thể sẽ gây nên những ảnh hưởng tiêu cực đến công việc chung của toàn đội. Dex không hề muốn khiến đội của anh bị ảnh hưởng xấu gì cả. Hơn hết, anh không muốn khiến Sloane phải thất vọng vì mình. Thời gian còn lại của ngày hôm đó, họ đều dành hết cho việc tìm kiếm xung quanh thành phố cùng với các đặc vụ khác trong Đơn vị và chuyển giao những vụ án không quá nghiêm trọng lại cho Đơn vị Beta phụ trách. Trong một cuộc họp của toàn thể Đơn vị được tổ chức tại một phòng họp nhỏ trên tầng 10, lần đầu tiên Dex nhìn thấy Trung úy Sonya Sparks. Dex đã quá bận rộn với việc làm quen với vị trí công tác mới của mình, trong đầu anh chưa hề có bất kỳ suy nghĩ nào liên quan tới vị Trung úy đã tuyển chọn mình cả. Mãi đến bây giờ, bà ấy đang ở Washington, cố gắng đấu tranh để dành quyền ưu tiên cho Đơn vị của mình và đồng thời được phê chuẩn cấp độ bảo mật an ninh cần thiết để có thể giải quyết được dứt điểm vụ án này. Từ trước đến nay, vụ án này là một trong những vụ hóc búa và khó nhắn nhất mà THIRDS từng gặp phải. Các lãnh đạo đều yêu cầu phải nhanh chóng kết thúc vụ án này, nhưng cũng giống như bao tổ chức cơ quan thuộc Chính phủ khác, tất cả mọi người đều rụt rè đi trông thấy khi xuất hiện cụm từ "chi phí phát sinh." Trung úy Sparks có vẻ ngoài giống như một tài nữ Hollywood cổ điển. Chiếc quần ống bó sát của bà làm bật lên những đường cong quyến rũ. Chiều cao của bà khá ấn tượng, cả người toát ra khí chất rất mạnh mẽ với mái tóc đỏ tươi, đôi mắt màu xanh và hai cánh môi đỏ thẫm. Theo như những gì Tony nhận xét, các đầu ngón tay của bà đều được chăm sóc vô cùng cẩn thận, màu sơn móng đồng màu với màu son môi, và đến một nửa số đặc vụ ở Cục Quân sự tại trụ sở DC này nhìn thấy bà là sợ đến mức vãi ra quần. Nhưng điều thú vị nhất ở đây là bà chưa bao giờ cao giọng với ai, và luôn có một nụ cười thân thiện hiện diện trên gương mặt. Ánh mắt của bà đã tiết lộ rằng bà là một người Therian thuộc loài báo sư tử. Bất cứ một đặc vụ nào chẳng may đầu óc có vấn đề, dám cười cợt trêu ghẹo bà vì chuyện ấy đều nhận lấy một kết cục cực kỳ thê thảm, đến mức họ phải ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra trên đời này. Dex bắt đầu kết Trung úy Sparks rồi đấy. Buổi họp kéo dài hằng tiếng đồng hồ. Nhiều khi các đặc vụ của Cục Tình báo cứ không ngừng dài dòng về các loại thuật toán gì đó khiến cho Sloane phải thụi vào người Dex không biết bao nhiêu lần để anh thoát ra khỏi cơn gật gù. Cael thì ngược lại, có vẻ như cậu hứng thú, say mê lắm. Đúng là tên cuồng mà. Cuối cùng, khi buổi họp kết thúc, Dex đã phi ngay ra ngoài. Trong phòng tắm, khi các thành viên khác trong đội đang để ý việc của mình, Dex lén lút liếc nhìn sang chỗ Sloane vài lần. Từ lúc hai người họ trở về sau buổi nói chuyện với Isaac ở xưởng gia công của anh ta, có vẻ như người cộng sự này của anh vẫn suy nghĩ không ngừng. Dex cố gắng kéo dài thời gian, tắm rửa thật chậm rãi, chờ cho tới khi các thành viên khác trong đội đã đi ra khỏi phòng tắm hết và ra phòng thay đồ để chỉnh trang lại. Chỉ còn lại Sloane và Dex ở trong phòng tắm. Anh tựa người vào vách ngăn thủy tinh mờ bên cạnh. "Anh ổn không?" Vụ án này kéo dài càng lâu, Sloane lại càng có xu hướng thu mình lại nhiều hơn. Sloane chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh. "Cậu bảo gì?" "Tôi hỏi là anh có ổn hay không đấy?" Dex cầm lấy bàn tay gã gã và nắm chặt lại. Vụ án này đều khiến cho mọi người phải chịu rất nhiều áp lực, đặc biệt là người cộng sự của anh. Nụ cười yêu ớt trên gương mặt của gã khiến trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt. "Không ổn tý nào, nhưng ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác, đúng không?" "Nghe này, tối nay anh đến nhà tôi, nhé? Chúng ta sẽ thư giãn một chút, uống vài cốc bia lạnh, xem người ta diễn trò trên TV. Nghe được không?" Sloane tắt vòi hoa sen, gật đầu. "Ừ, được. Nhưng tôi phải về nhà trước đã. Còn một số việc vẫn chưa giải quyết xong. Đến giặt đồ vẫn chưa đụng vào bở kìa." "Hay đấy." Hai người bước ra khỏi phòng tắm, lấy khăn tắm quấn quanh hông. Đột nhiên, Dex cảm thấy Sloane đưa tay bóp mông mình. Gã nghiêng người sát vào Dex, khẽ thì thầm vào tai anh từ phía sau. "Có khi chúng ta sẽ tìm ra cách còn tuyệt vời hơn để thư giãn đấy." Cả gương mặt Dex đỏ bừng lên như tôm luộc. Anh quay người lại, đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở. "Chắc chắn là chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó thú vị rồi." Nếu như những lời thầm thì của Sloane vẫn chưa đủ để khiến bộ phận phía sau chiếc khăn tắm phải rục rịch thì nụ hôn chớp nhoáng của gã trên cánh môi anh đã thực sự làm anh phải ngã mũ xin hàng. Trời ạ, chẳng lẽ anh còn "lên" được khi đang trong giờ làm việc hay sao, và chính cái gã chết tiệt trước mặt anh đây là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, đã thế gã lại còn tỏ ra rất thích chí tận hưởng sự xấu hổ của anh nữa chứ. Nghĩ đứng đắn nào. Suy nghĩ phải thật đúng đắn. Tiếng gào của Ash vang khắp không gian phòng tắm. "Hai tên gay nhà các người đang dan díu gì ở đây thế này?" Thôi tiêu rồi. Sloane đảo mắt một vòng, cùng Dex quay lại phòng thay đồ. Khi mọi người đã ra ngoài hết, Dex mỉm cười với Ash, một nụ cười khá dịu dàng. "Chúng tôi đang dự định cùng nhau mở một câu lạc bộ thoát y. Tên thì sẽ đặt là Club Thanh trừng Divas. Anh thì không thể tham gia câu lạc bộ được rồi, trách cái chứng dị ứng với các loại hạt của mình ấy. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có thể cân nhắc cho anh làm linh vật của club. Anh thấy quần da bó sát có hợp với mình không nào?" Ash lừ mắt nhìn Dex. "Không à? Thế một bộ áo liền quần chất liệu da bóng lộn bó sát nhé?" "Đ*t mẹ nhà cậu, Daley." Ash đóng sầm cánh cửa của ngăn tủ khóa, hầm hầm lao ra khỏi phòng. Dex mỉm cười hài lòng, quay sang nhìn Sloane, thấy gã vừa tươi cười vừa thong thả ngắm anh mặc đồ. "Tôi nghĩ anh ta sẽ đến câu lạc bộ thôi." "Đến để cho cậu một trận." Sloane đáp lại, khoác chiếc áo ngoài vào, kéo khóa. "Gặp cậu sau nhé." Gã vỗ nhẹ vào sau lưng của anh khi anh đang đứng đối mặt với cả đội, các thành viên khác từ vị trí của họ sẽ không nhìn thấy được ngón tay của Sloane trượt dần theo sống lưng của Dex xuống tận đốt sống cuối cùng mới chịu rời tay đi. Dex nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Sloane đang hiên ngang bước ra khỏi phòng thay đồ. Gã khốn dâm đãng chết tiệt. Nhất định tối hôm nay Dex sẽ hành cho gã một trận khiến ngày mai gã không đứng dậy đi lại nổi. "Thấy hai người thân thiết hơn với nhau như thế này, em mừng quá." Dex mỉm cười nhìn em trai mình, thong thả mặc đồ vào. "Ừ. Ban đầu anh cũng hơi lo, nhưng sau cùng thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi." "Ý anh là anh định lột hết đồ trên người anh ấy xuống chứ gì." Cael trêu chọc. Dex không nhịn được, bật cười. "Có thể đấy." "Tối nay hai người hẹn nhau làm gì thế?" À, anh mày đang mong là sẽ có một cuộc làm tình giữa các chàng trai, đầy ướt át, nóng bỏng với những tiếng rên rỉ mê hồn đây. "Anh chỉ mời Sloane đén nhà làm vài cốc bia thôi, để xem anh có thể khiến Sloane bớt suy nghĩ về vụ án này một lúc hay không. Lúc này, anh ấy là người phải chịu áp lực lớn nhất." Nụ cười trên gương mặt của Cael nhạt dần. Cậu lặng lẽ thở dài một tiếng, tựa người ra sau ngăn tủ khóa. "Ừ, mọi chuyện quá phức tạp." "Này, em có sao không đấy?" Dex đóng cửa ngăn tủ lại và nhìn sang phía Cael. Dưới viền mắt của cậu đã xuất hiện một vết thâm đen, cả gương mặt nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều. Tuy anh rất muốn dành khoảng thời gian nóng bỏng với Sloane, nhưng nếu em trai anh cần anh, anh sẵn sàng bỏ qua tất cả. "Em muốn đến luôn không? Có vẻ như em cũng cần thả lỏng một chút đấy." "Không, em ổn. Chỉ là đợt này ngủ không đủ giấc để cố tìm thêm manh mối thôi. Cám ơn anh đã mời nhé, nhưng tối nay em đi xem phim với Ash rồi." "Ash? Anh không biết là hai người thân đến mức đó đấy." Không phải vì anh phản đối hai người hay gì, nhưng anh cảm thấy lạ quá. Nhìn qua, Ash chẳng hề có điểm nào giống Cael cả, và Cael – người luôn có ác cảm với những gã khốn nạn – nhưng lại không hề có ý kiến hay định kiến gì với Ash hết. Cael nhún vai. "Ừ đúng mà. Từ lúc em vào đội đã hay đi với anh ấy rồi. Ash ngầu phết đấy." Nghe xong chỉ khiến Dex muốn khịt mũi. "Em với anh định nghĩa từ 'ngầu' khác nhau hơi bị nhiều rồi." "Không đâu. Em nói thật. Ash ngầu lắm. Em biết, có đôi lúc anh ấy tỏ ra bản thân giống hệt một gã tồi – này, đừng có nhìn em kiểu đấy – nhưng đó chính là kiểu cư xử của anh ấy khi trong thời gian làm việc. Ý em là, anh ấy phải khiến bản thân trở nên cứng rắn. Ash là một trong những người của Thế hệ đầu tiên mà. Có rất nhiều các đặc vụ khác nhìn vào anh ấy để học tập, rất nhiều kỳ vọng được đặt lên cai anh ấy. Nhưng mà, Ash luôn đói xử rất tốt với em." Ash mà còn có khả năng kết bạn cơ à? Không ngờ đấy. "Được rồi, hai người điên khùng các em cứ vui vẻ bên nhau đi nhé. Nếu thấy có gì cần thiết thì gọi ngay cho anh." Anh vỗ nhẹ lên hai má Cael và quay đi khỏi phòng, tỏ ra như thể bản thân không hề thấy hưng phấn gì khi tối nay Sloane sẽ đến nhà anh. Trời ạ, anh sẽ gặp rắc rối mất nếu như trò chơi còn chưa bắt đâu mà anh đã hào hứng đến thế này rồi. ~oOo~oOo~oOo~ Sloane nhận ra các ngón tay của gã đang gõ nhịp trên vô lăng theo giai điệu của một bài nhạc pop sến sẩm nào đó trên đường lái xe về nhà. Thậm chí khi làm gã còn không nhận thức được hành động đó của bản thân nữa. Mà gã đang nghe cái quái gì thế này? Khi xe dừng chờ đèn đỏ, gã kiểm tra lại kênh radio trên xe ô tô của mình, băn khoăn mãi tại sao mà kênh lại dừng ở Retro Radio. Là tên khốn kia chứ ai. Sloane không nhịn được, khóe miệng hơi cong lên. Chắc sáng nay, trước khi ra khỏi xe, Dex đã chỉnh lại kênh radio trên xe gã vì thông thường bọn họ cũng không nghe radio gì trên đường lái xe đế trụ sở. Gã vươn tay, định tắt kênh đi, nhưng sau đó lại thôi. Có trời mới giúp được gã, chắc gã điên mất rồi, nhưng kỳ lạ là gã lại cảm thấy bản thân rất thoải mái với cái sự điên khùng đó. Gã đậu xe vào một khoảng trống đối diện với căn hộ của gã, miệng vẫn chưa tắt nụ cười. Cứ nghĩ đến việc gã sẽ dành hết khoảng thời gian đêm nay trên giường của Dex là cả lòng gã lại thấy chộn rộn hết cả lên. Gã biết không thể để bản thân quá quen thuộc với chuyện này được, nhưng nếu như Dex đã chủ động – và còn đề nghị gã – giữ một mối quan hệ bạn giường không ràng buộc, không vướng mắc, thì tại sao Sloane lại từ chối làm gì? Nhất là khi gã biết mình khao khát điều đó bao nhiêu, và cảm giác tuyệt vời như thế nào khi có thể ở bên người khiến bản thân mình vui vẻ. Vừa băng qua đường, trong lòng gã tự hỏi Dex cảm thấy như thế nào về tất cả mọi thứ này. Gần đây có quá nhiều thứ kỳ quặc xảy ra, thậm chí còn có khả năng biến thành tai họa, nhưng tất cả các trường hợp tiềm ẩn rủi ro của ngòi nổ đó đều bị Dex dập tắt sạch chỉ bằng một nụ cười ấm áp và sự cảm thông thấu hiểu. Mỗi lần như vậy, Sloane như bị ai đó bóp nghẹt trái tim. "Này." Sloane chết đứng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. "Isaac?" Isaac đang ngồi ở trước bậc thềm của tòa nhà chứa căn hộ của Sloane. Thấy gã, anh ta đứng dậy, một nụ cười hối lỗi hiện lên trên gương mặt Isaac. "Tôi hy vọng cậu không thấy phiền. Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu về một vài chuyện thôi." "Cậu sao phải ngồi ngoài này chờ tôi về thế. Cậu có thể gọi điện cho tôi mà." "Tôi chắc rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, cậu có quyền hét vào mặt tôi và bảo tôi cút đi. Tôi không trách gì cậu cả. Tôi đã luôn cư xử như một thằng tồi. Cho nên, tôi mua ít đồ tới, coi như là quà làm lành, được không?" Isaac giơ chiếc túi giấy với hai màu nâu và hồng điểm tô bên ngoài lên với Sloane. "Đó là...?" "Bánh empanadas ở quán Dos Caminos." *(Empanadas trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "gói trong bánh mì". Xuất hiện rất sớm ở Tây Ban Nha, sau đó bánh Empanadas bắt đầu được truyền sang nhiều nước khác ở khu vực Châu Mỹ Latinh như Argentina, Chile, Bồ Đào Nha, Mexico,... Empanadas có hai phần chính quan trọng là phần vỏ bánh và phần nhân bên trong. Phần vỏ bánh thì hầu như khá giống nhau ở nhiều nước và phần lớn được làm từ bột mì, đôi khi có nơi người ta sử dụng bột ngô, bột khoai tây... Bánh empanadas thường có hình dạng phổ biến là hình bán nguyệt và hình tròn, có hai loại nhân cơ bản là nhân ngọt và nhân mặn. Nhân ngọt thì thường bao gồm các nguyên liệu như bơ, trứng, socola, mật ong, các loại trái cây... Nhưng loại bánh empanadas nhân mặn thường phổ biến hơn) "Wow." Sloane nhận lấy chiếc túi giấy từ Isaac, cả người bắt đầu thấy hơi thèm thuồng. Đã lâu lắm rồi gã chưa có được ăn món này. Thực ra, gã đã thôi không còn đến nhà hàng đó nữa sau lần gã ăn ở đó cùng với Gabe và Isaac. Vốn đây là một trong rất nhiều những cố gắng của Gabe để khiến cho gã và Isaac có thể thông cảm được với nhau hơn. "Cậu không nghĩ là tôi vẫn còn nhớ à?" Thực ra là gã nghĩ Isaac sẽ không thèm quan tâm đến kìa. "Cám ơn nhé." Gã không biết điều gì đã khiến Isaac mua cho gã món quà làm hòa này. Giữa họ đâu còn có chút tình cảm nào sót lại nữa đâu, nhưng tình trạng lúc này đây lại khiến cho Sloane lo lắng mãi không yên. Isaac chỉ lên phía Công viên High Line. "Đi dạo một chút không? Cậu cứ ăn đi, để tôi nói. Tôi còn có một lon Coke ở đây nữa." "Được rồi." Sloane dẫn đường cho cả hai đi về phía thang máy thủy tinh ở đằng trước, nhấn nút đi lên trên Công viên. Vào thời điểm này giữa đêm tháng 11, cũng không có quá nhiều người đi dạo ở trên đây. Trên đường đi cùng Isaac, gã luôn đề cao tính cảnh giác của mình, một tay đút vào trong túi giấy lấy ra một chiếc empanada. Gã yêu empanada vô cùng. Những chiếc bánh này đúng là điểm yếu của gã mà. "Tôi suýt chút nữa đã quên mất món này ngon như thế này rồi." Gã hít hà vào một hơi. Vị chuối chiên, đậu đen, hạt tiêu, phô mai và các loại gia vị khác nhau. Gã vẫn chưa tìm ra được lý do vì sao Isaac lại xuất hiện trước mắt gã đây. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, Sloane chắc chắn sẽ có gì đó liên quan tới Gabe, cho nên ít nhất thì gã nên dành chút thời gian để nghe xem người này muốn nói gì với gã. Họ đi dọc theo Công viên High Line, những thảm thực vật và cây cối xung quanh đã trụi xơ xác khi mùa đông buông xuống, nhưng khi nhìn vào vẫn thấy chúng đẹp một cách lạ lùng. "Xin lỗi, tôi không thể ở lại lâu được. Tôi còn có một buổi hẹn với bạn nữa." Sloane nói, nhanh chóng giải quyết nốt chiếc bánh empanada cuối cùng. "Dex à?" Sloane nuốt nốt miếng bánh, sau đó hắng giọng, nói. "Ừ. Chúng tôi định hẹn nhau ra ngoài thư giãn một chút đó mà." Isaac bước về phía rìa đường ray tàu lửa nhìn xuống khu phố Tây 14. "Thực ra, cậu ấy chính là lý do tôi ở đây hôm nay." Sloane đi tới đứng cạnh Isaac, những cơn gió lạnh thổi tung vài sợi tóc của Sloane lướt qua gương mặt gã. Gã vuốt những sợi tóc rối ra đằng sau tai, tự nhắc lòng mình phải nhanh chóng đi cắt tóc trước khi Maddock bắt đầu bài thuyết giảng thường lệ về việc dọa nạt gã khi ông sẽ tự cầm kéo cắt sạch đống tóc trên đầu gã. "Ồ, là sao?" "Dex là một người rất tốt. Khi cậu ấy còn làm việc ở Cục 6, chúng tôi không nói chuyện nhiều, nhưng vốn tôi cũng là người kiệm lời từ trước đến nay rồi. Tuy vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy cách cậu ấy đối xử với mọi người, và mọi người yêu mến cậu ấy như thế nào. Ừm, mãi cho đến khi vụ lùm xùm với người cộng sự cũ kia của Dex xuất hiện. Cậu ấy bận lòng lắm, trong khi người ta ai cũng nói rằng cứ mặc kệ tất cả đi. Đúng là một con người lạ lùng." Isaac nói, không nhịn được cười nhẹ. "Nhưng theo một cách tích cực." Sloane nhận thấy bản thân cũng đang cười. "Ừ." "Dù sao thì, khi hai người đến gặp tôi ngày hôm trước, tôi đã nói chuyện với cậu ấy, và thực sự cậu ấy đã khiến tôi suy nghĩ khá nhiều." Isaac quay sang phía gã, biểu cảm trên gương mặt đong đầy sự cảm thông. "Tất cả những thù ghét giữa hai người chúng ta... Để làm gì đây? Chúng ta đã khiến cho Gabe bị tổn thương rất nhiều khi em ấy còn sống, và nếu như em ấy vẫn còn đâu đó ở trên cao kia..." Isaac ngước mắt nhìn lên trên bầu trời đêm đầy sao. "Chắc hẳn sẽ giận tôi kinh khủng lắm." Sloane không nói gì cả, phần lớn vì gã cũng không biết mình nên nói gì cho pphair. Chẳng phải lúc này mới nói thì đã quá muộn rồi hay sao? Isaac có vẻ như rất thật lòng. Có khi nào anh ta thực sự muốn đặt quá khứ lại phía sau rồi. Sloane tựa người vào lan can, ánh mắt nhíu chặt lại. "Cậu sao thế?" Bàn tay của Isaac đỡ lấy bả vai của Sloane. "Nhìn cậu có vẻ nhợt nhạt thế này?" "Hả? À, ừ, xin lỗi nhé. Ngày hôm nay tôi hơi mệt quá." Một tuần quá dài, một tháng quá lâu, một năm đằng đẵng, một đời như vô tận... "Muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút không?" Ánh mắt của Sloane mờ đi, gã phải túm tay vào thành lan can để ổn định lại thân mình, cố chống cự lại cơn buồn nôn và chóng mặt đang bao phủ toàn bộ cơ thể gã. Cái quái gì thế này? Cả người gã ướt đẫm mồ hôi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng gã. "Tôi ở đây hôm nay là vì lo lắng cho Dex. Từ lúc nói chuyện với cậu ấy là tôi đã mường tượng ra ngày hôm nay rồi." "Cậu nói gì cơ?" Sloane nhắm chặt mắt và cố gắng để thoát ra khỏi tình trạng bất ổn của cơ thể hiện tại. Gã lại vướng vào rắc rối gì nữa đây? Hằng năm, vào các khoảng thời gian nhất định, vẫn có một số đặc vụ trong Cục của họ bị cảm cúm, nhưng chưa ai từng xuất hiện triệu chứng tầm nhìn bị mờ đi thế này cả. Cả người gã đè nặng lên trên thành lan can. "Cậu ấy thích cậu. Bảo vệ cậu. Tôi đã cố hết sức để cảnh cáo cậu ấy tránh xa cậu, nhưng dường như cái sự cuốn hút mang tên Brodie đó lại ảnh hưởng lên người của Dex." Isac bước tới đứng trước mặt gã, hai tay vỗ nhẹ lên má của Sloane khiến Sloane cảm thấy như cả thế giới trong mắt gã bị quay lộn trục. Sloane khuỵu xuống, cả cơ thể đổ ập ra phía sau lan can, máu trong người gã lạnh dần đi. Chân tay của gã nặng như chì, cử động chậm chạp, khó khăn đến lạ. Không, không thể. "Cậu đã làm gì tôi?" Isaac quỳ xuống bên cạnh gã, âm thanh của chiếc thang máy kêu lên phía sau anh ta. "Tôi có thêm vào một số nguyên liệu độc đáo vào trong chỗ bánh empanada vừa rồi. Đúng là những gia vị trong món ăn của Mexico đã che giấu được chút huyết thanh đặc biệt của tôi một cách khá ấn tượng." Hai kẻ có dáng người to lớn mặc nguyên một bộ đồ đen đi đến chỗ hai người. Sloane nắm chặt lấy cánh tay của Isaac, các thớ cơ trên người gã co giật không ngừng. Lồng ngực gã như bị thứ gì đó đè nặng xuống, hô hấp của gã trở nên nặng nề và khó khăn hơn. "Đừng, Isaac. Đừng làm như vậy." "Có thể tôi không cứu được em trai của mình khỏi người như cậu, nhưng tôi sẽ cứu Dex. Tôi sẽ làm cậu ấy thông suốt mọi chuyện." Isaac đứng lên, Sloane không thể nghe rõ được những lời nói phía sau của anh ta nữa. "Xem ra người bạn này của tôi uống hơi quá chén rồi. Hai người giúp tôi mang cậu ta về nhà nhé, được không nào?" Sloane cố gắng cử động tay, mong rằng có thể khởi động được thiết bị liên lạc cất ở bên trong áo, nhưng thân thể của gã không chịu phối hợp. Gã gục xuống, bị người túm chân lôi ngược dậy, tất cả những gì mà gã có thể nhìn thấy lúc này đây toàn là bóng đêm đáng sợ. Mắt gã nặng nề khép lại, trước khi bóng đêm đen đặc nuốt trọn lấy gã, ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu gã chính là sự thất bại của bản thân. Gã đã làm Gabe thất vọng, giờ gã lại phụ lòng Dex. Dex ơi... Xin cậu, tha thứ cho tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]