Khỉ thật. Dex cảm thấy mình giống như một con cua bị hấp chín vậy. Có khi nằm trên giường vài phút nữa thôi sẽ khiến anh trở lại bình thường. Dex lăn một vòng, rơi thẳng luôn xuống dưới đất khi anh cảm thấy chiếc giường dưới thân mình đột ngột biến mất không tung tích. Anh đập đến "rầm" một tiếng xuống sàn nhà đầy đau điếng, cố gắng thoát ra khỏi sự mơ mơ màng màng, cuộn ngửa người lên. Gương mặt anh hiện lên một cái nhíu mày thật sâu khi khung cảnh lạ lẫm trên trần nhà đập ngay vào mắt. Anh giật mình bật thẳng dậy, ngay phút sau đã liền phải hối hận. Dex nhắm chặt mắt lại một lúc, cố khiến cho khung cảnh căn phòng quanh anh không còn lắc lư loạn xì ngầu lên nữa và mong từng cơn đau nhức đang giật liên hồi trong đầu mình biến mất. Khi mọi thứ đã ổn định lại và cơn đau cũng dần qua, Dex mở mắt ra. Anh đang ở chỗ quái nào thế này? Khỉ thật, chẳng lẽ tối qua anh về nhà người khác à? Anh tự nhìn xuống người mình và nhận ra quần áo trên người vẫn còn nguyên, cùng với việc anh đã ngủ qua đêm trên ghế sofa là một tín hiệu khá tốt cho thấy anh vẫn chưa hề lăn giường với người ta. Mẹ nó chứ, sao anh không nhớ nổi mình đã đi với ai và về tận nhà người ta kiểu gì thế này? Anh từ từ đứng dậy, quan sát căn phòng xung quanh mình một lượt. Phòng khách được thiết kế và sắp xếp rất nghệ thuật. Bức tường với những viên gạch trồi lên cùng các kệ tủ đen được gắn dọc theo vách tường, kéo từ sàn nhà cho đến ngang tầm hông của một người và phía trên lắp những kệ tủ cỡ lớn. Các cuốn sách, những bức ảnh lồng trong khung và rất nhiều loại đồ vật trang trí khác bày kín những kệ tủ. Đồ nội thất cũng rất cầu kỳ, cách sắp đặt tạo cho người nhìn một cảm giác rất riêng tư và ấm áp. Ở trong phòng khách còn có một chiếc ghế sofa vải nhung đen ba người ngồi này là khiến anh ưng ý nhất, lại thêm một chiếc bàn café gỗ tối màu ở chính giữa và ở phía đối diện đặt thêm một chiếc ghế sofa cỡ nhỏ nữa. Bên cạnh bàn café là hai chiếc ghế bành sáng màu và đằng sau chiếc sofa nhỏ là một chiếc bàn gỗ dài đặt hai cây đèn bên trên. Những kệ tủ đối diện với chỗ anh đang đứng đây chất đầy các loại băng đĩa phim, cùng với chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn khá là ngon nghẻ kê ở chính giữa. Ở phía xa kia là một đôi cửa sổ lớn, và anh hoảng cả hồn khi phát hiện ra khung cảnh bên ngoài đôi cửa sổ kia đẹp mê mẩn đến mức nào. Căn hộ chung cư này nằm ngay khu Công viên High Line, đồng nghĩa với việc giá cả cực kỳ đắt đỏ. Dù anh không biết mình đang ở đâu, nhưng anh biết căn hộ này rất sạch sẽ, gọn gàng và cực kỳ sang trọng. Bỗng nhiên, một bức ảnh chụp cả đội được lồng trong khung kính lọt vào trong đáy mắt anh. *(Công viên High Line là một công viên công cộng được xây dựng trên tuyến đường sắt chở hàng trước kia, nằm trên các đường phố ở phía Tây Manhattan. Được cứu khỏi bị phá dỡ, High Line mở cửa vào năm 2009 dưới dạng một không gian công cộng. Đây là nơi hàng năm có hàng triệu du khách đến để trải nghiệm thiên nhiên và nghệ thuật) Mẹ nó chứ, chẳng lẽ đây là căn hộ của Sloane? Anh ở đây làm gì thế này? Trời đất, đừng có nói với anh là anh đã lôi kéo Sloane lăn giường với mình đấy. Cũng không phải không thể ngủ với Sloane hay gì, nhưng nếu hai người họ đã ngủ với nhau thật thì chắc chắn sẽ kéo đến một đống rắc rối phiền toái cho cả đôi bên, mà hiện tại thì họ không hề mong điều đó xảy ra. Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua. Anh lúc đó đã say mèm, nhưng không phải kiểu say xong là không nhớ gì hết. Anh lấy vài giây để cho bản thân bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống ghế sofa, hồi tưởng lại từng sự việc đã xảy ra kể từ lúc cả đội bắt đầu rời khỏi trụ sở. Trụ sở! Con mẹ nó, giờ là mấy giờ rồi? Anh nhìn xuống đồng hồ của mình. "Trời ơi, chết tôi rồi!" Đã hơn 10 giờ sáng luôn rồi. "Sloane!" Dex bật dậy, vừa mới đi được một bước thì đã vấp ngã sấp mặt xuống tấm thảm trải sàn. "Cái đ*t mẹ nó chứ." Anh bực mình đá văng đôi Converse ngu ngốc của mình sang một bên. "Sloane!" Một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía bên phải của căn phòng, và sau đó anh thấy Sloane lao ra từ đằng sau cánh cửa phòng, trên tay đang lăm lăm khẩu Glock. Dex ngồi dậy, mắt anh trừng lớn nhìn chằm chằm vào Sloane, thấy trên người gã chẳng mặc gì ngoài một chiếc sịp boxer đen ôm sát mông cùng với chiếc áo phông cọc tay xám rộng cổ chữ V, tóc tai thì rối tung trên đầu. Trông qua cứ như là gã chuẩn bị dần cho tên nào đó một trận mặc dù lúc này gã chỉ mặc mỗi kiểu đồ ngủ. Khỉ thật. Nhìn Sloane trông nóng bỏng chết đi được. Sloane nhanh chóng nhìn khắp căn phòng một lượt và sau đó gã phát hiện Dex đang ngồi lăn lóc trên sàn nhà. "Cậu ngồi dưới đó làm gì thế?" Gã khóa chốt an toàn trên khẩu súng rồi tới nâng Dex đứng dậy. "À, tôi bị ngã." "Ngã?" Sloane há hốc miệng. "Thế nên cậu mới la hét cứ như là có người chết tới nơi như thế sao?" Sloane đập "bốp" vào cánh tay của Dex. "Cậu làm tôi sợ hết hồn." "Xin lỗi nhé." Anh chợt nhớ ra vì sao mình lại hét lên từ nãy đến giờ và nắm chặt lấy hai cánh tay của Sloane. "Ông ấy sẽ xé xác chúng ta ra mất!" "Gì? Ai?" "Cha tôi. Chúng ta muộn giờ làm đến hơn 3 tiếng đồng hồ rồi!" Khóe môi của Sloane cong lên, sau đó không nhịn được mà phá lên cười lớn. "Cậu nghĩ vì sao tôi lại không gọi cậu dậy nào? Trời ạ, Dex. Tôi đã gọi cho Maddock hồi sáng nay và báo với ông ấy chúng ta sẽ đến trụ sở muộn rồi. Sloane cất khẩu Glock vào kệ tủ ở chỗ cao nhất, ngoài tầm nhìn của người khác, sau đó vừa rời đi vừa cười. "Chờ đã, chúng ta làm như vậy cũng được hả?" "Là tôi có thể làm như vậy, nhưng không thường xuyên đâu nên đừng có mà mong ngóng gì." Sloane ra hiệu cho Dex đi theo mình và Dex cất bước, một cách khá vui vẻ, khi ánh mắt anh dán chặt vào cặp mông chắc khỏe của Sloane ở phía trước. Ôi trời đất, dì Jemima ngọt ngào ơi, anh có thể đổi bất cứ thứ gì để có thể chạm vào cái phần ngon nghẻ đó... *(Aunt Jemima – dì Jemima – là một nhãn hiệu kinh doanh các loại bánh nướng, si rô và nhiều loại đồ ăn sáng khác; thuộc quyền sở hữu của công ty Quaker Oats có trụ sở tại Chicago – một công ty nhánh của Tập đoàn PepsiCo) "Cậu đói không?" "Đói sắp chết rồi." Dex lầm bầm, hơi hắng giọng và cố gắng rời ánh nhìn của mình đi chỗ khác. Đi qua phòng khách là đến phòng ăn, và ngay phía bên phải là căn bếp. Vừa bước vào bên trong, cả người Dex đầy ngỡ ngàng. Chỗ này đẹp không kém gì với không gian ở phòng khách, xung quanh đều là tường gạch nổi và sàn gỗ, các kệ tủ trắng xen lẫn với các đồ nội thất bằng gỗ tối màu và các vật dụng nhà bếp bằng kim loại sáng choang không gỉ. Ở trung tâm của căn phòng là một quầy counter màu trắng lớn với mặt quầy lát đá hoa cương và ba chiếc ghế tròn chân cao được kê ngay sát. Nhìn trông thật là... ấm cúng. "Ngồi đi. Tôi sẽ pha ít café và làm thêm vài chiếc bagel cho bữa sáng nhé. Xong rồi chúng ta có thể ăn trên đường đến trụ sở luôn." *(Bagel/Beigel – hay còn gọi là bánh mì vòng – là một loại ẩm thực của cộng đồng người Do Thái gốc Ba Lan. Bánh mỳ vòng thường được nhào nặn bằng tay làm thành hình dạng một chiếc nhẫn từ bột lúa mì men, có kích cỡ bằng bàn tay, được luộc trong một thời gian ngắn trong nước và sau đó đem đi nướng) Dex ngồi xuống bên cạnh quầy counter. "Ý anh là anh sẽ pha cho chúng ta một ít café, làm vài chiếc bagel cho bữa sáng va sau đó chúng ta có thể ăn ngay ở đây, ngay trên quầy counter sáng bóng này chứ gì." Anh nói, vỗ vỗ vào mặt quầy counter lát đá hoa cương. Sloane hơi sững lại, suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng. "Hay nhỉ. Ăn trên xe. Nghe lời đi, con trai." "Anh học nhanh đấy. Tôi thích rồi." Dex nháy mắt với Sloane rồi chống hai khuỷu tay lên mặt quầy, thong thả xem cảnh Sloane đang tất bật trong bếp. "Căn hộ này của anh đẹp thật đấy." "Cám ơn." Sloane nhấn nút khởi động chiếc máy pha café chất lừ của gã và chẳng bao lâu sau, một mùi thơm nồng nàn của hạt café mới xay lan ra khắp không gian căn bếp như hương vị từ thiên đường. Gã lấy một cái chảo ra và bước về phía chiếc tủ lanh lớn sáng bóng đằng kia. "Anh sống ở đây bao lâu rồi?" "Từ khi tôi học đại học." Sloane trả lời, lấy ra một vỉ trứng, rồi kế đó là sữa, bơ, kem tươi và đặt lên trên quầy counter ngay bên cạnh. "Cậu thích ăn phomai Cheddar nhỉ? Đây là loại phomai tươi chính hiệu đấy, chứ không phải là cái kiểu bột công nghiệp độc hại rắc đầy trong gói Cheesy Doodles kia rồi cố gắng giả thành vị phomai Cheddar đâu nhé." "Ừ." Dex cười nhẹ, nói. "Từ đại học luôn cơ à? Wow. Chắc phải tốn của anh cả đống tiền luôn." "Nếu như cậu muốn hỏi rằng sao tôi có thể chi trả được cho một căn hộ như thế này thì tôi nói luôn, tôi trả không nổi đâu." Sloane rời chỗ nguyên liệu đến gần cái chảo. "Là THIRDS trả cho tôi đấy." Sloane quay người lại, giọng nói khô khốc kia cho Dex biết rằng đó là chuyện mà gã không thấy quá thoải mái khi nhắc đến, nhưng sau cùng, gã vẫn lên tiếng giải thích. "Đó là một phần trong gói Hỗ trợ ban đầu." "Hay thế. Những đặc vụ được tuyển chọn thuộc Thế hệ đầu tiên đều nhận được đặc quyền như vậy à?" Sloane quay lại nhìn anh, lông mày gã cau lại. "Làm sao cậu biết Thế hệ đầu tiên?" "Pearce có nói với tôi vài điều về Thế hệ đầu tiên." "Pearce?" Khỉ thật. Mày thì ngon rồi, Dex. Mày đi hơi xa rồi đấy. "Ừ. À thì, Isaac Pearce." "Khi nào thế?" Sloane chống tay bên hông, trên gương mặt gã hiện lên cái nhíu mày rất sâu. "Vài tuần trước rồi." Dex lầm bầm, cả người vẫn đang cắm cúi vào đĩa đựng hoa quả trên mặt quầy. Anh cầm một quả táo lên, ngắm nghía một lúc. Nhìn gì cũng được, miễn là anh không phải nhìn vào Sloane và đối diện với cái ánh mắt giận giữ như tia laze đang bắn xuyên qua người anh đó. "Chúng tôi có đi uống với nhau." "Hai người là bạn thân à?" Dex cố tỏ ra bình thường hết mức có thể, lăn qua lăn lại quả táo trên mặt quầy counter từ tay này sang tay khác. "Không. Thực ra chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện tử tế với nhau mãi cho tới cái ngày kết thúc phiên tòa xử án đó. Khi tôi bị người ta đánh lén trong khu đậu xe, cậu ấy xuất hiện và đuổi mấy tên ất ơ đó đi. Rồi cậu ấy hỏi nếu sau này có thời gian rảnh thì đi café với nhau được không." "Và hai người nói chuyện về tôi." "Tôi đoán là hai người không thân nhau cho lắm." Dex ngẩng đầu lên, cố bình tĩnh lại khi Sloane bước tới và giật phắt lấy quả táo mới lăn được nửa đường và để lại vào trong đĩa. "Không. Không hề thân. Cậu trả lời câu hỏi kia của tôi đi." Sloane ngồi xuống. "Anh cứ như nhảy xuống từ trên trời ấy." "Cậu ta nói gì?" Dex khó khăn nuốt đến "ực" một cái khi Sloane giận giữ đấm mạnh xuống mặt quầy. "Mẹ nó, Dex. Thằng đó nói cái đ*o gì hả?" Cái mẹ gì vậy? Sao anh lại phải chịu cái cảnh tra khảo này? "Tôi thấy việc đó chẳng liên quan gì đến anh cả." Ở đâu ra cái chuyện anh phải nói hết mọi thứ với Sloane trong khi đó gã lại chẳng muốn nói bất cứ điều gì với anh cả? Niềm tin phải đến từ cả hai phía, và giờ thì Dex cảm thấy vô cùng phẫn nộ khi chỉ lòng tin của anh chẳng bao giờ được đền đáp. "Bất cứ chuyện gì liên quan đến Isaac Pearce đều là chuyện của tôi." "Vì sao? Chỉ vì anh ngủ với em trai của cậu ấy thôi, đúng không?" Dex nạt lại. Sloane lùi lại về sau giống như là có ai đó đấm thật mạnh vào người gã, và mặc dù trong lòng Dex dâng trào cảm giác tội lỗi vì mình đã chạm đến nỗi đau của Sloane, nhưng lúc này đây, anh không cam chịu nhường nhịn nữa. "Đúng, giờ anh biết cảm giác mà tôi đã phải trải qua rồi đấy. Anh biết không, đáng lẽ anh tự mình nói cho tôi biết chuyện ấy thì tốt biết bao." Sloane cố gắng để thoát ra khỏi sự bàng hoàng đang bủa vây gã, loạng choạng rời đi, nhưng Dex lập tức giữ lấy cánh tay gã, giọng anh đầy đau đớm. "Đã bao giờ anh từng nghĩ đến việc tâm sự với tôi về chuyện đó chưa?" Sloane không đáp lời. Gã gạt tay Dex ra, đi đến gần chỗ lò vi sóng, chống hai tay tựa lên mặt quầy counter, quay lưng lại với Dex. Tại sao anh chỉ muốn Sloane tin tưởng mình hơn mà lại khó khăn đến thế? Anh có bao giờ làm điều gì sai trái để gã phải đề phòng mình chưa? Từ lúc gia nhập vào đội, anh đã vắt kiệt hết tất cả những gì mình có, từng ngày từng ngày, không ngừng nghỉ để cố gắng tạo ra sự kết nối với Sloane, cho gã thấy mối quan hệ cộng sự giữa hai người có ý nghĩa lớn như thế nào với anh. Anh mong gã hiểu, dù có chuyện gì xảy ra, dù có phải nỗ lực nhiều đến đâu đi chăng nữa, nếu như Sloane cần anh, anh luôn ở ngay cạnh gã. Gã có thể dựa vào anh mà. Chẳng phải đó mới là những gì mà cộng sự nên làm cho nhau ư? "Tôi không cần anh phải kể chi tiết hết tất cả mọi thứ cho tôi nghe, chỉ cần anh nói là mình có chuyện này hay chuyện kia thôi là được. Có lẽ giờ tôi đã hiểu lý do tại sao anh lại ghét tôi nhiều đến thế rồi." "Tôi chưa bao giờ ghét cậu cả." Sloane lắc đầu. Gã quay người lại, ánh mắt sắc như dao. "Tôi không thể tin được là cậu lại đi lén lút với Isaac Pearce sau lưng tôi." "Như thế nào lại là lén lút khi mà tôi còn chẳng biết anh ta là gì với anh? Chúng ta là cộng sự đấy, Sloane. Đáng lẽ cả hai phải có lòng tin vào đối phương mới phải chứ. Đó cũng là vấn đề của tôi, tôi có quyền được biết, Sloane ạ. Vì Gabe không chỉ đơn thuần là cộng sự của anh, anh còn yêu em ấy, đến giờ vẫn thế, và sau đó em ấy lại hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ. Và giờ, tôi là một thành viên của đội, là người cộng sự của anh, và cả..." Anh cắn chặt cánh môi dưới. Và cả gì nữa đây? Anh có quyền nổi giận vì chuyện này thật ư? Tất cả chỉ là vì vấn đề tin tưởng giữa đôi bên hay còn vì gì khác nữa? Giọng nói của Sloane đầy sự châm biếm. "Và cái gì? Chỉ vì cậu thế chỗ em ấy trong đội nên cậu nghĩ cậu có thể bò lên được giường của tôi sao? Chuyện xảy ra ở trong garage lần trước và cả cái sự cố gắng nửa vừa chết dẫm đó của cậu khi cố dụ dỗ tôi trong xe ô tô tối ngày hôm qua rất tuyệt đấy, nhưng còn lâu mới đủ để cậu có thể đạt được vị trí của Gabe." Lời nói của Sloane khiến lòng anh đau đớn khủng khiếp, còn đau hơn những gì mà anh có thể tưởng tượng ra. "Ồ, được lắm." Dex gật đầu, nghiến chặt răng, không thể tin được Sloane lại nói ra những lời đó ngay trước mặt anh. Trái tim của anh đau thắt lại, giống như chỉ ít giây sau có thể nát vụn thành đám bụi mờ nhạt. Anh đúng là một thằng ngu đần khi tự mình huyễn hoặc bản thân. Những lời lạnh lùng chối bỏ toàn bộ quan hệ giữa hai người của Sloane đã khiến anh không còn cảm thấy một chút tội lỗi nào vì hành động quá trớn của mình với Sloane trong xe ô tô tối ngày hôm qua nữa. Dex lao ra khỏi căn bếp, trở lại phòng khách, những tiếng gầm của Sloane vẫn còn vọng tới ngay phía sau anh từ trong bếp. Sloane khiến anh giận điên người, nhưng hành động của gã còn làm anh phẫn nộ gấp ngàn lần. Sloane nghĩ bản thân anh là thằng đ*o nào vậy chứ? Cứ nghĩ đến việc Sloane luôn cho rằng Dex chỉ đang cố gắng để thay thế vị trí của Gabe trong cuộc sống của gã là đã khiến anh ghê tởm đến buồn nôn. Đó là tất cả những gì mà trước nay gã để trong lòng mỗi lần nhìn thấy Dex ư? Có phải đó cũng là lý do duy nhất mà gã đã không còn đề phòng anh như trước nữa, còn hôn anh, cho phép anh tiếp cận đến gần gã hơn? Anh đi đôi giày Converse của mình vào và lấy chiếc áo khoác choàng vào người. Chìa khóa xe của anh vẫn ở trong túi, vì thế anh cứ vậy hướng ra phía cánh cửa mà anh nghĩ rằng đó chính là cửa ra vào căn hộ. Sloane chạy ra khỏi căn bếp và giữ lấy tay Dex. "Dex, chờ đã." Anh cần phải rời khỏi chỗ này ngay. Ngay bây giờ. "Buông ra." "Không được, cậu nghe tôi nói..." "Câm đi, anh nghe rõ đây." Dex nạt lại, đẩy Sloane cách xa khỏi người mình. "Tôi không phải Gabe, và đ*t con mẹ nhà anh, anh lại dám coi tôi không khác gì một vật thế thân thấp kém như vậy." "Tôi không hề nghĩ như thế." Sloane nhỏ giọng đáp lại. "Đừng đối xử với tôi bằng cái cách khốn nạn đó. Tôi xứng đáng nhận được sự tôn trọng nhiều hơn thế." Dex xô mạnh vào cánh cửa, tìm vị trí của thang máy và đi thẳng xuống dưới tầng. Anh chỉ biết cắm đầu chạy hết hai làn cầu thang và lao vào trong màn mưa. Mẹ nó chứ, cái đ*o gì mà sau cơn mưa trời lại sáng. Khi anh quyết định làm đến bước cuối cùng như vậy thì mọi chuyện giữa hai người cũng đã triệt để không còn cứu vãn được nữa rồi. "Mình tiêu rồi." Dex than thở. Đầu anh lúc này cứ xoay mòng mòng hết cả lên vì chuyện vừa nãy, đã thế anh lại còn chưa kịp uống chút café nào. "Anh ở đây làm cái quái gì thế?" Ánh mắt của Ash chứa đầy sự ngờ vực. "Câu đó để tôi hỏi cậu mới phải." "Thôi đi, Ash. Anh là người lớn rồi. Anh nghĩ tôi ở đây để làm gì?" Ash lao tới gần Dex, và Dex chỉ chờ cho tên to xác này đấm cho mình một cú. Đến khi nhận ra Ash không làm gì cả, lòng anh lại có chút thất vọng. "Daley, cậu đang tính làm gì? Giờ đây Sloane không cần những thứ như thế này trong cuộc đời của mình đâu." "Anh là ai, bảo mẫu của anh ta à? Anh thì biết gì về những thứ mà anh ta cần? Hay biết đâu anh lại có tình cảm với Sloane nhưng lại không muốn anh ta phát hiện ra đúng không? Hay anh lại giấu cái gì khác trong tủ khóa của mình bên cạnh khẩu AK-47 và chiếc áo len tự đan cho dịp Giáng sinh thế?" "Đ*t mẹ nhà cậu. Sloane giống như người thân của tôi vậy. Cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu như em trai của cậu mất đi người mà em ấy yêu nhất, và rồi sau đó có một thằng ất ơ khác cố gắng nhảy vào phá đám cuộc sống của người ta?" "Anh biết gì không?" Dex giơ hai tay lên. "Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều nhảm nhí nào nữa." Anh bước xuống lề đường, ngay lúc ấy có một vật cứng va vào giữa đầu anh. Cứ va chạm bất ngờ này khiến anh cảm thấy choáng váng hết cả người. Trong tức khắc, trong đầu anh liền hiện ngay ra suy nghĩ rằng cuối cùng Ash cũng mất hết kiên nhẫn và đấm cho anh một cú, nhưng khi anh đưa tay lên trên trán lại cảm thấy có gì đó dinh dính. Trời mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, rửa trôi đi những vết máu trên các ngón tay của Dex và cả dọc hai bên sườn mặt. Ngay dưới chân anh là một hòn đá nằm lăn lóc bẩn thỉu đang còn dính máu. "Mẹ nó, cậu có làm sao không?" Ash giữ lấy vai Dex. "Có chuyện gì thế?" Dex ngẩng đầu lên và nghe thấy âm thanh ma sát của lốp xe trên mặt đường. Phía bên kia con đường có một thằng nhóc mặc chiếc áo hoodie, đội một chiếc mũ bóng chày, ngồi trên yên xe đạp đang cười ngặt nghẽo vào mặt anh. Sự kiên nhẫn cuối cùng của anh cũng bị đốt trụi sạch sẽ. "Thằng ranh con mất dạy!" Thằng nhóc lập tức đạp xe phóng thẳng xuống con phố Tây 16 và Dex đuổi theo ngay sau đó, cẩn thận để mình không bị những chiếc xe ô tô đang chạy trên tuyến phố Tây 10 cắt ngang qua đó đâm phải. Anh bám sát lề đường khi nhận thấy có các phương tiện khác đang đi tới gần mình. Anh bị người ta lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay đủ lắm rồi, cũng không chịu nổi cảnh bị người khác đùa giỡn như một thằng ngốc nữa. Anh đuổi theo thằng nhóc ranh kia bằng tốc độ nhanh nhất, gạt tóc của mình sang một bên khi cơn mưa không ngừng thấm đẫm tóc anh và từng sợi từng sợi dính bết vào mặt. Có một phần trong anh không ngừng hy vọng thằng ranh kia sẽ va phải ổ gà và gã sấp mặt xuống nền đường. Như vậy sẽ dạy cho ranh con đó một bài học nhớ đời, đừng bao giờ làm ra những hành động láo toét như thế. Thằng ranh đó lại gặp may, đèn đỏ trên tuyến phố 11 đã khiến xe cộ đang di chuyển dừng lại. Dex đẩy nhanh tốc độ, đuổi theo thằng ranh đang đạp xe hướng tới bến cảng Chelsea Piers. Cánh cửa màu đỏ dẫn vào bến cảng vẫn còn mở, thằng ranh đó phanh gấp lại và ngay lập tức đánh tay lái ngoặt sang trái, rẽ vào chiếc cầu gỗ. Dex vẫn không giảm tốc độ. Thằng ranh mất dạy này sắp chạy qua cầu luôn rồi. Ở cuối cầu, nó lại tiếp tục rẽ phải và Dex vẫn bám theo sát sao. Lúc sau, anh chỉ mong mình đừng có hăng tiết quá như vậy. Mắt anh trợn trừng, không ngừng nhìn xung quanh và chỉ mong tìm được một lối để có thể chạy ngược trở ra. Nhưng đã quá muộn rồi. Lần này anh lại phải ăn đủ. ~oOo~oOo~oOo~ Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Sloane nhanh chóng mặc lại chiếc quần jeans của mình và chạy nhanh đến phía cửa căn hộ. Gã mong rằng người đứng ngoài kia là Dex để gã có thể nói được trọn vẹn lời xin lỗi vì bản thân đã cư xử như một thằng khốn ban nãy. Sau tất cả đống hành động xốc nổi đó, gã nhất định phải chịu trách nhiệm. Làm sao gã có thể đổ lỗi cho Dex về việc anh đang cố gắng thay thế vị trí của Gabe chứ? Lý trí của gã đã bị nỗi đau và cảm giác tội lỗi vì nảy sinh tình cảm với Dex che mờ đi, thế nên gã đã để cho nỗi sợ hãi trong lòng mình thoát ra như ngựa đứt cương và đổ hết mọi thứ lên đầu Dex. Trời ạ, gã đúng là một tên cộng sự thất bại và một người bạn tệ hại, đó là trong trường hợp Dex vẫn còn coi gã là một người bạn của anh. Sloane chưa hề làm được điều gì đúng đắn xứng với chữ bạn bè đó cả. Gã vội vã mở cửa, lông mày gã nhíu chặt lại khi thấy người đứng trước gã là Ash. "Ồ, là cậu à." "Sao nghe cậu có vẻ không mấy vui vẻ gì khi nhìn thấy tôi nhỉ?" Ash càu nhàu, bước vào trong căn hộ và vẫy hết nước mưa dính trên áo khoác của mình xuống tấm thảm đặt ngay trước cửa. "Xin lỗi, tôi đang mong một người khác." "Ý cậu là Dex chứ gì?" Ash nhướn mày, nhìn chăm chú vào Sloane và chờ đợi, nhưng kiên nhẫn của anh ta không kéo dài được lâu. "Cậu ta làm gì ở đây thế?" Sloane đóng cửa lại sau lưng Ash. "Cael nhờ tôi chở Dex về nhà, nhưng cậu ta đã say đến bất tỉnh nhân sự luôn rồi. Lúc ấy, tôi thấy đã muộn quá rồi, tôi lại còn không biết địa chỉ nhà Dex ở đâu, cho nên tôi để cho cậu ấy ngủ tạm trên ghế sofa nhà mình vậy." "Và cậu cũng không gọi hỏi Cael luôn?" "Lúc đó muộn lắm rồi, với lại tôi cũng mệt nữa, chưa kể đến em ấy đang còn vướng tên say sỉn là cậu đấy thôi. Thế thì có vấn đề gì đâu hả Ash?" Ngày hôm nay đúng là toàn một mớ rắc rối thảm họa chẳng đâu với đâu. "Cậu ngủ với cậu ta rồi à?" "Cái gì?" Sloane lườm người bạn của mình. "Cậu nghĩ cái đ*o gì thế hả? Đó là lý do mà cậu đến đây à, chỉ để hỏi tôi rằng liệu tôi có lăn giường với người cộng sự của mình hay không ư?" Ash đã giữ cái suy nghĩ ấy trong lòng bao lâu rồi? Làm sao bạn thân của gã lại có thể nghĩ như vậy được cơ chứ? Ash là người duy nhất biết chuyện về Gabe, và cũng không ai khác ngoài Ash biết tất cả mọi chuyện của Sloane. "Tôi đến đây vì tôi thấy lo cho cậu. Khi Maddock nói cậu gọi điện báo cáo xin đến trễ, tôi đã biết là có chuyện gì đó không ổn rồi. Cậu chưa bao giờ gọi xin đến trễ như vậy cả. Giờ thì tôi biết nguyên nhân rồi." Biểu cảm trên gương mặt Ash trở nên rất nghiêm túc. "Cậu ngủ với Dex rồi, đúng không?" "Tôi không có." Sloane nghiến chặt răng, đáp lời. "Tôi không làm tình với cộng sự của mình." "Nhưng rõ ràng cậu muốn thế." Đây là một câu khẳng định hơn là một câu hỏi. Sloane không hề thích điều này chút nào. Phần lớn vì Ash đã nói đúng vào chỗ đau của gã, và cả hai người đều nắm rõ điều này trong lòng bàn tay. Sloane bắt chéo hai tay trước ngực. "Cậu có 5 giây để nói rõ điều mình muốn." "Được. Tôi nghĩ là tôi nên cho cậu biết điều này, đó là cái người cộng sự điên loạn kia của cậu đang đuổi theo một thằng ranh đạp xe đạp nào đó trên phố đấy." Ash thò tay vào túi và lấy ra một hòn đá. Sloane ngửi ngửi, trái tim bỗng nhiên thắt lại khi gã nhận ra mùi máu tanh nhàn nhạt quen thuộc. "Thằng ranh đó ném vào đầu cậu ta. Dex vẫn ổn. Có chảy máu một chút, nhưng không có gì nghiêm trọng cả." Sloane giật lấy đôi giày để trong tủ giày. "Trời ạ, Ash, thế mà cậu không thèm đi với Dex sao?" "Cậu ta ổn mà. Hơn nữa, Dex thừa sức tự giải quyết được. Chỉ là một thằng ranh con ất ơ thôi. À, phòng khi cậu tò mò, tôi chỉ nghĩ là thằng ranh đó đáng bị ăn vài cú vào mông khi nó lại là fan của cái nhóm nhạc Eagles chết tiệt kia." "Từ từ, chờ đã, cậu nói gì?" Sloane như bị người ta đấm một cú vào giữa bụng. Gã nắm chặt lấy bả vai của Ash. "Thằng ranh đó nhìn trông như thế nào?" "Tầm từ 1m75 – 1m78, mặc quần jeans rách, áo hoodie đen, bên trong là áo phông in hình ban nhạc gì đó xấu òm, và đội cả một chiếc mũ lưới trai với chữ Eagles ngớ ngẩn kia nữa." "Mẹ nó. Đó là thằng ranh ở quán bar tối ngày hôm qua. Gọi người đến hỗ trợ ngay đi!" Sloane ném đôi giày sang một bên và bắt đầu cởi quần áo. Gã không biết đây là chuyện quái gì đang diễn ra nhưng chắc chắn không phải là điều trùng hợp. Chẳng lẽ thằng ranh đội mũ Eagles đó đã theo dõi bọn họ về đến tận nhà ư? Suốt cả quãng đường, suốt cả quãng thời gian từ hôm qua đến giờ? Giờ làm sao gã có thể tìm Dex được đây? Dex đang ở đâu? "Cậu định biến hình thật đấy à?" "Dex gặp nguy rồi! Truy dấu cậu ta đi. Dex vẫn đang đeo thiết bị liên lạc khi cậu ta rời khỏi đây." Gã nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình ra, trong lòng không ngừng khẩn cầu Dex vẫn bình an. Nhất định Dex không được có chuyện gì cả. Trời ạ, nếu như khi gã đến nơi, Dex đã... Gã không dám nghĩ đến điều đó. Giờ đây gã không nghĩ được gì hơn ngoài việc nhất định phải đến chỗ Dex một cách nhanh nhất. Khi gã đã cởi được hết quần áo trên người mình ra, gã hít một hơi thật sâu và bắt đầu đẩy lý tính của phần người sang một bên. Các thớ cơ trên người gã không ngừng co giật và lồi lên, gã nghiến chặt răng lại cố nín nhịn nỗi đau đang thét gào khắp toàn thân khi cơ thể gã bắt đầu chuyển sang hình thái Therian. Phần thú dữ như xé toạc gã từ trong ra ngoài, không ngừng cào cấu và cắn xé đòi tự do. Tầm nhìn của gã mờ đi, sau đó lập tức mọi thứ trước mắt trở nên vô cùng rõ nét, sắc bén, khứu giác nhạy bén gấp trăm lần khi hình thái Therian gần đạt đến độ hoàn chỉnh, da gã nứt toác ra và thay đổi, lớp lông đâm trồi lên khỏi lớp da thịt mềm kia và càng lúc càng rõ nét. Khi cả người gã bị nhấn chìm trong nỗi đau đớn, tất cả suy nghĩ của gã đều bị hình ảnh của Dex bao trùm. Làm ơn hãy để gã đến đó kịp lúc đi mà. ~oOo~oOo~oOo~ Dex đã đánh gục được hai tên côn đồ trước khi một đám nữa lại nhảy xổ vào anh. Anh chỉ kịp gồng cứng các cơ trên người mình lại để chống đỡ một cú đập như trời giáng từ cây gậy bóng chày khiến cả người anh đau đến nghẹt thở. Anh cuộn người lại, khuỵu xuống đầu gối, tay ôm chặt lấy phần bụng. Đám người kia không cho anh cơ hội để vùng dậy, một cú đập toàn lực nữa nhắm ngay vào lưng anh làm anh ngã sấp mặt xuống lòng đường. Anh chỉ có thể co quắp cả người, hai tay cố gắng bảo vệ lấy phần đầu, trong miệng ngập tràn thứ mùi tanh tưởi của máu khi đám côn đồ kia không ngừng đá vào mạn sườn anh. "Rút khỏi vụ án HumaniTherians kia đi, Daley." Chính thằng ranh mất dạy kia đã kéo anh vào cuộc phục kích này lên tiếng. Sao mà thằng ranh đó lại biết chuyện của anh nhỉ? Tính nước đi thông minh lắm, Dex ạ. "Và cút xa khỏi Sloane Brodie đi." "Cái gì?" Dex không kìm được tiếng rên rỉ đầy đau đớn khi tay anh lại bị gậy vụt thêm một cú. Anh bật ra một tiếng nức nở, giờ không chỉ đầu anh đau như búa bổ mà cả người cũng như bị một chiếc xe ô tô cán qua vậy. Đầu anh bị túm ngược lên, sau đó bị đập xuống mặt ván gỗ của bến tàu một cách không thương tiếc. Cứ vài lần liên tục như vậy. Cả người anh nôn nao, và anh biết lý do duy nhất mà mình không nôn ra được gì đó chính là vì dạ dày anh vẫn trống rỗng, chẳng có cái quái gì bên trong cả. Anh đã hứa với Sloane là bản thân sẽ đánh trả lại, và đúng là anh đã làm rồi, ban đầu là thế. Đám người này không có ý định muốn giết anh, bọn chúng chỉ muốn tra tấn anh đến sống dở chết dở mà thôi. Anh thấy mệt mỏi quá rồi, mệt đến chẳng còn muốn chống trả lại nữa. Hỏi cũng không hỏi ra được gì. Đám người này được người khác thuê để đánh anh, để mang đến cho anh một lời cảnh cáo. Rõ ràng không ai trong bịn chúng biết anh cả. Dex cố gắng lết cái thân đầy vết thương và bầm dập của mình, nhưng anh chưa di chuyển được bao nhiêu thì một chiếc giày đã đạp thẳng lên lưng anh, dẫm đè anh xuống mặt tấm ván gỗ. Cả mặt Dex bị dúi xuống vũng nước mưa, anh cố gắng hít thở từng hơi khó nhọc. Bỗng nhiên, một tiếng gầm đầy giận giữ vang lên xung quanh, một thân hình đen bóng to lớn xuất hiện ở phía xa. Anh không nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt mình nữa, nhưng anh cũng chẳng cần phải để ý làm gì. Anh nở một nụ cười, mặc kệ cơn đau nhói đang dần lan rộng trên khóe miệng. "Chúng mày xong đời rồi." Dex lẩm bẩm khi thân hình đen bóng to lớn ấy nhanh chóng tiếp cận đám người này. Anh nghe thấy tiếng của bọn người la hét, gào thét bảo nhanh nhanh chạy đi, sau đó cả đám tán loạn chạy trối chết, vắt chân lên cổ mà chạy về khắp các hướng. Tốc độ của Sloane rất nhanh, những tiếng gầm và tiếng hít thở quẩn quanh bên tai của Dex. Có những tiếng khóc lóc và cầu xin vang lên, và mặc dù Dex biết Sloane sẽ không giết ai cả, nhưng người cộng sự của anh chắc chắn sẽ không ngần ngại để lại trên người đám bất lương kia vài vết sẹo xinh xắn đâu. Ánh mắt của Dex trở nên nặng trĩu khi cả không gian xung quanh anh tràn ngập những tiếng la hét và cả tiếng còi báo động của cảnh sát. Một loạt các đặc vụ của Cục Quân sự được trang bị vũ trang đầy đủ tràn ra bốn phía từ trên xe tải, các sĩ quan của HPF thì đang phong tỏa khu vực xung quanh, súng cầm chắc trong tay. Người cộng sự của anh không chỉ đem theo lực lượng hỗ trợ tới, mà đúng ra là đã huy động cả một đội quân mẹ nó rồi. Có thứ gì đó nhẹ nhàng cọ vào người Dex, anh cố ngước mắt lên nhìn. Anh nhận ra mình cánh tay của mình đang run rẩy đến dữ dội. Sloane xuất hiện ngay trước tầm mắt anh, và mặc cho cơn đau đang kéo dần lên trên mặt, anh vẫn không nhịn được mà nở nụ cười khi thấy người cộng sự của anh cứ đẩy đẩy tay anh, miệng không ngừng phát ra những tiếng "grừ grừ" trầm khàn như tiếng cưa máy như đang nỗ lực lay tỉnh anh dậy. Mặc dù khung cảnh trước mắt anh ngày một mờ dần đi và bị bóng tối bao phủ, nhưng trong đầu Dex vẫn băn khoăn không hiểu vì sao có người lại ghét một tâm hồn đẹp đẽ nhường này nhỉ. Anh chậm rãi lật người lại, cả cơ thể anh bị nhấn chìm trong cơn đau, người anh run rẩy dữ dội. Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy mình được một nguồn hơi ấm bao lấy. Sloane nằm lên trên người anh, đuôi của gã quấn chặt lấy chân Dex thể hiện rõ ý bảo vệ, hơi ấm từ bộ lông của gã khôn ngừng truyền đến cơ thể anh. Gã nhẹ nhàng áp đầu mình lên đầu Dex. Một giọt nước mưa đọng lại trên đôi tai của Sloane trông đến là buồn cười. Đôi tai ấy cụp xuống rồi lại dựng lên làm gã giống như là một chú mèo nhà to xác. Ở đâu đó xung quanh, anh còn nghe thấy cả tiếng của Ash đang gọi mình, nói với anh rằng anh hãy gắng gượng thêm chút nữa, rồi người giúp đỡ sắp đến chỗ ba người bọn họ rồi. "Không phải là người Therian đó! Cậu ấy là đặc vụ của THIRDS!" Ash hét lên. "Đây là cộng sự của cậu ấy! Túm cổ mấy tên nhãi ranh kia lại và tống lên xe tải đi, khỏi nhẹ tay làm gì. Làm sao? Ồ, lại còn dám kêu gào vì bị cào à? Mang thằng đó đến đây. Tôi sẽ cho nó kêu gào đến thảm thiết luôn!" Đôi tai của Sloane hạ xuống, và gã nhăm nhe hàm răng sắc bén của mình đầy đe dọa, gầm gừ nhìn chằm chằm vào các nhân viên y tế khi họ đang rất thận trọng tiếp cận lại chỗ này. Ash bước lại gần, quỳ xuống bên cạnh hai người. Anh ta đặt tay lên đầu của Sloane, nhẹ nhàng ve vuốt. Sloane kêu lên từng tiếng nhỏ. "Sloane, anh bạn này, bình tĩnh nào. Dex cần được chăm sóc y tế. Cậu phải để cho các nhân viên nọ thực hiện nhiệm vụ của họ đi thôi. Họ ở đây là để giúp Dex mà." Sloane hít vài tiếng và quay đầu sang phía Dex, huých nhẹ vào người Dex. Gã gầm vài tiếng nhỏ trầm thấp. Dex đặt tay lên cánh mũi của Sloane và nở một nụ cười. "Không sao đâu." Chiếc lưỡi hồng liếm dọc bàn tay anh và Dex hơi nhăn mũi lại. Giọng nói của anh khản đặc. "Eo, ghê chết đi được." Sloane nhắm mắt, đồng tử của gã hơi co lại, sau đó gã đứng sang một bên và ngồi xuống. Dex vẫn không rời mắt khỏi Sloane khi các nhân viên y tế mang theo các loại thiết bị hỗ trợ và nâng anh lên cáng. Anh đau đến nỗi kêu thành tiếng khi có ai đó không may chạm phải vết thương ở phần mềm trên cơ thể mình. Sloane gầm to lên đầy giận dữ và Dex phải giơ tay lên để trấn an gã lại. Hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy trước khi rơi vào hôn mê đó chính là đôi mắt màu hổ phách sáng rực kia vẫn chăm chú dõi theo anh không rời. ~oOo~oOo~oOo~ "Tất cả đều là lỗi của tôi." Mặc dù được ưu tiên ở trong phòng điều trị riêng tư, nhưng nhìn chung chỗ này giống như một phòng ngủ ấm cùng hơn là một phòng trong bệnh viện. Sloane vẫn không thể nào thả lòng bản thân. Thông thường, gã sẽ không bao giờ đặt chân đến những nơi như thế này, nhưng bọn họ lại mang Dex tới Bệnh viện Presbyterian ở New York – một trong những cơ sở y tế của THIRDS. Khi làm việc trong THIRDS, sẽ có một vài đặc quyền đi kèm theo, và được hỗ trợ điều trị y tế cao cấp chính là một trong số đó. Không phải gã lo lắng về dịch vụ ở đây, mà chính những nỗi lo đã ăn sâu bám rễ trong lòng gã khiến gã không hề yên tâm chút nào, nhất định phải tự mình đi cùng Dex. Nói đến cùng, gã vẫn không thể nào rời xa Dex được. Gã nhất định phải nhận được lời khẳng định rằng người cộng sự của gã vẫn ổn. Gã còn phải nói lời xin lỗi, nhất định phải... Trời ạ, gã không biết mình nên làm gì lúc này nữa. Nhưng gã biết, gã gây chuyện thật rồi, và hậu quả là khiến Dex phải nằm trên giường bệnh như thế này đây. Gã còn mặt mũi nào nữa để đối diện với Maddock và Cael khi hai người ấy biết chính gã đã để tai nạn này xảy ra với Dex cơ chứ? "Này, cậu đứng im một lúc đi." Ash nắm lấy hai vai của Sloane, ngăn cho gã không mài ra luôn một cái hố dài trên tấm thảm trải sàn đắt tiền này. "Cậu ổn không đấy?" Sloane vẫn không ngừng đi đi lại lại. "Ý tôi là, hiện tại đây này." Sloane hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Gã rất quý trọng sự quan tâm của Ash. "Tôi vẫn ổn." Gã không hề ổn chút nào. Một chút cũng không. Nhưng gã không thể nào rời khỏi đây được. Gã đáng phải nhận quả báo vì những việc mà gã đã làm. Dex đâu có làm gì sai ngoài việc luôn cố gắng để hỗ trợ cho gã, khiến gã cười một cách thoải mái và cảm thấy thư thái, giúp gã cảm nhận được những thứ mà đã từ lâu lắm rồi gã không còn có cảm giác gì nữa. Và nhìn xem, gã đã làm gì để đáp lại anh nào? Cổ họng gã như bị ai đó bóp nghẹn lại khi gã nhìn thấy Dex nằm bất động trên chiếc giường trải đệm trắng toác kia, làn da màu đồng chi chít những vết thương, vết cắt và những vết trầy xước, mới nhìn thôi mà đã khiến người khác phải rùng mình rồi. Nhân viên y tế đã chụp X quang, và bác sĩ đã xác nhận rằng bên trong không có gì bị đứt gãy hay vỡ ra cả. Có vài chỗ bị sưng tấy lên, và trong một vài tuần tiếp theo Dex sẽ phải chịu những cơn đau dày vò liên tiếp. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là khi bác sĩ nói rằng những tên côn đồ kia đã khá nương tay với Dex. Giống như bọn chúng chỉ đang cố để tra tấn anh nhưng không hề gây ra bất kỳ thương tích nguy hiểm nào. Điều này không hề giống như nhiều trường hợp tra tấn hành hạ khác mà vị bác sĩ đã gặp qua trước đó. "Anh ơi!" Biểu cảm đau đớn trên gương mặt của Cael khiến Sloane thấy lạnh cả lòng. Gã nhận ra bản thân mình chẳng thể làm được bất cứ một điều gì khác ngoài việc đứng ngây ra đó nhìn Cael lao vào trong phòng bệnh và đến bên cạnh giường anh trai mình. Cậu ấy vươn tay ra định chạm vào mặt Dex, nhưng ngay sau đó lại chần chừ và rụt tay lại. Phía trên chỗ chân mày của Dex còn lưu lại một vết sưng tấy đỏ - ngay đúng vị trí bị thằng ranh kia ném viên đá vào. Và mặc dù chảy khá nhiều máu, nhưng may mà không phải khâu một mũi nào. Trên cánh mũi của anh còn lưu lại một vết cắt nhỏ, bên má trái thì có vô số những vết thương chồng chéo. Cuối cùng, Cael chỉ khẽ khàng vuốt nhẹ những sợi tóc của Dex đang rũ xuống nơi chân mày. "Đã xảy ra chuyện gì thế?" Cael hỏi, giọng cậu rất nhỏ, gần như chỉ là những tiếng thì thầm. "Tối qua, Dex ngủ lại trên ghế sofa ở nhà anh. Anh định mang cậu ấy về nhà, nhưng rồi Dex lại ngủ luôn trên xe, và anh cũng không biết cậu ấy sống ở đâu nữa. Cuối cùng, sáng nay bọn anh có nảy sinh tranh cãi, Dex rời đi sau đó. Anh nghĩ là cậu ấy đã đến trụ sở trước rồi, mãi cho đến khi Ash tới nhà." Gã và Ash đã khai báo lại với bên Cục Trinh sát ngay khi bọn họ tới bệnh viện. Đối với Sloane, đó là quá trình vô vùng khó khăn khi những gì mà gã muốn lúc này đây chính là được ở bên cạnh Dex. Nhưng gã chẳng thể làm được gì nhiều khi các nhân viên y tế đẩy Dex vào trong phòng cấp cứu để kiểm tra xem có dấu hiệu nào của xuất huyết nội tạng, sưng tấy chảy dịch hay có vị trí xương nào bị gãy hay không. Ash kể lại tất tần tật mọi thứ đã xảy ra trong khi gã chỉ có thể đứng chết lặng ở bên ngoài nhìn Dex, và Sloane xác nhận lại. "Anh nhớ đó là một thằng ranh ở quán bar. Dex đã gặp gỡ và nói chuyện với nó. Ban đầu anh nghĩ nó có hứng thú gì đó với anh. Nhưng giờ thì anh biết rồi, thứ nó đang theo đuổi là một điều gì đó khác. Anh đã chuyển lại cho Cục Trinh sát một bản miêu tả và họ đang tìm kiếm thông tin trên Themis rồi. Ngay khi họ phát hiện ra thông tin gì mới, họ sẽ phát ra một bản truy nã. Cục Quân sự đang tra khảo những tên đồng lõa chưa kịp trốn thoát mà họ tóm được." Cael gật đầu. Sloane bước lại gần cậu, thận trọng đặt tay lên vai người em trai Therian trước mặt gã. "Anh xin lỗi, Cael. Đáng lẽ anh nên để ý chăm sóc cậu ấy kĩ hơn." Cael chuyển ánh mắt mình đến người Sloane, trong mắt cậu hiện rõ sự giận giữ như gã đã liệu sẵn, nhưng khi Cael cất tiếng, Sloane chỉ mong cơn giận đó trút thẳng xuống đầu mình mà thôi. "Không phải lỗi của anh. Anh là cộng sự của anh ấy chứ không phải là bảo mẫu. Rõ ràng Dex là một đặc vụ của THIRDS cơ mà. Mẹ nó nữa. Anh ấy phải hiểu rõ điều này chứ!" Cael lắc đầu, không kìm được nước mắt. "Anh ấy lúc nào cũng làm mấy chuyện xuẩn ngốc như thế này. Dex bị người khác làm tổn thương, bị chọc giận nhưng thay vì nói chuyện tâm sự với ai đó để giải tỏa tâm trạng thì anh ấy lại giấu nhẹm hết tất cả vào trong lòng, cho tới khi nào nén không được nữa và bắt đầu đánh liều làm mấy chuyện ngu ngốc đến cùng cực. Ông anh khốn kiếp này." "Này." Sloane kéo Cael lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. "Không sao rồi. Câu ấy sẽ khỏe lại thôi. Anh biết, mới nhìn thì thấy những vết thương đó rất kinh khủng, nhưng hầu hết chỉ là vết thương ngoài da thôi. Bác sĩ đã tiêm cho cậu ấy một liều thuốc giảm đau rồi, hiện cậu ấy đang nghỉ ngơi." "Thế sau đó thì sao?" Cael đáp lại, giọng khản đặc. "Cha sẽ cho anh ấy một trận. Em chỉ muốn vậy. Anh ấy đáng bị ăn đòn." Cậu đẩy Sloane ra và dùng ống tay áo hoodie của mình lau sạch nước mắt. Gã nhìn Cael, không phải trong bộ quân phục mà rất bình thường như thế này, gã mới nhận ra Cael cũng thật nhỏ bé và rất dễ bị tổn thương. Gã nhận ra Cael vẫn đang còn rất trẻ, và đồng thời thấy được trách nhiệm nặng nề mà gã đang gánh trên vai. Gã đã thất bại, không thể bảo vệ được anh trai của Cael. Cái cách mà Cael nhìn Dex, sự tôn trọng và khâm phục trong mắt của cậu ấy, cách mà Cael chăm sóc cho Dex, sự tự hào mỗi khi nhắc đến Dex... Sloane đã quên mất trên đời này có tồn tại một thứ tình yêu như vậy. "Em đi lấy cho anh áy chút café. Nếu khi tỉnh lại mà không thấy café đâu, anh ấy lại om sòm hết lên cho xem." Cael nhỏ giọng, rời khỏi căn phòng. Sloane thở ra một hơi đầy nặng nề và ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cỡ nhỏ màu xanh nhạt dành cho hai người bên cạnh giường của Dex. "Dừng lại đi." Ash bước qua và ngồi xuống bên cạnh gã, tay khoác lên vai gã. "Ash à, Dex đã rất tức giận vì tôi không kể chuyện của Gabe với cậu ấy." Sau khi suy nghĩ một hồi Ash hơi lắc bả vai cường tráng của mình. "Đó là quyết định của cậu." "Đúng vậy, nhưng Dex là cộng sự của tôi. Đáng lẽ tôi nên tin tưởng cậu ấy nhiều hơn mới phải. Thay vì để cậu ấy phải nghe chuyện của tôi từ thằng khốn Isaac đó." Trong tất cả những người có thể xuất hiện tại bãi đỗ xe vào lúc ấy và giúp Dex, tại sao cứ nhất định phải là Isaac Pearce? Sloane rất cảm tạ Isaac khi đã xuất hiện vào lúc Dex đang gặp rắc rối và cứu anh ra, nhưng vì sao trong vô số những sĩ quan của HPF đang có mặt tại phiên xử án lúc ấy, tại sao cứ phải là Isaac? "Từ đã, Dex biết Isaac sao?" "Kiểu vậy. Hắn ta giúp đỡ cậu ấy, sau đó còn mời cậu ấy đi uống." Ash trầm ngâm. "Dex có nhắc gì về chuyện hai bọn họ đã nói với nhau không?" "Ngoài việc hắn ta kể với Dex chuyện của Gabe thì tôi không biết gì nữa cả. Thậm chí tôi còn không biết hắn ta kể chuyện đó với Dex làm gì nữa. Dex thì có liên quan gì đến đống rắc rối ấy ngoài việc cậu ấy là cộng sự của tôi chứ?" "Có khi hắn ta muốn làm náo loạn mọi thứ lên. Thằng đó đúng là dai dẳng mãi không biết điểm dừng mà." Ash bỏ tay xuống khỏi vai của Sloane, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Sloane, chăm chú quan sát gã. "Có ổn không thế?" Sloane ngả người ra sau. "Tôi ổn mà." "Thật không? Vì với tình trạng này..." Anh ta nhìn khắp trên dưới người Sloane. "Không hề ổn chút nào. Giống như một mớ bòng bong hơn. Dex không phải là Gabe." "Tôi biết rõ chứ." Sloane nạt lại, giọng đầy tức giận. Nếu như ngay từ đầu gã đã làm rõ điều này thì sẽ không dẫn đến những rắc rối như lúc này đây. "Dex không hề có điểm nào giống Gabe cả." Hai người đó trái ngược nhau đến nỗi cứ như ngày và đêm. Gabe có đôi mắt đen láy, nụ cười lúc nào cũng ngượng ngùng và khi cười lên khá từ tốn, lúc nào cũng rất bình tĩnh và hết sức tập trung. Em ấy luôn luôn hiểu rõ bản thân mình muốn gì và làm thế nào để đạt được mong muốn ấy. Dex lại rất tự tin, nhưng hầu hết thời gian, anh lại giấu đi những nỗi bất an của mình sau những nụ cười và trò đùa quái đản. Dex có sức quyến rũ mạnh vô cùng, hơi nóng tính và lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Sôi động, ồn ã và nhiệt huyết. Đối với Gabe, em ấy luôn cho gã cảm giác an toàn, được trân trọng và được yêu thương. Dex lại khiến cả người gã như một ngọn lửa rực cháy, gào thét từ trong ra ngoài cứ như trong mắt gã chỉ có mình Dex tồn tại mà thôi. Cái cách mà anh nhìn Sloane... giống như là tất cả những gì lọt vào trong mắt anh từ gã đều là những điều tốt đẹp nhất; những thứ tối tăm, khủng hoảng, xấu xa đều như không hề tồn tại trên đời. Bỗng nhiên, có một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên trong căn phòng. Sloane đứng bật dậy khi nhìn thấy đôi mi của Dex hơi lay động và mở hé ra. "Dex, cậu tỉnh lại rồi." Gã nắm chặt lấy bàn tay của Dex nhưng Dex gạt tay gã ra, sờ sờ vào đầu chiếc kim đang cắm vào trong tĩnh mạch của anh. "Đau chết đi được." Giọng của anh vừa khàn vừa khô khốc, nhưng đó lại là những âm thanh đẹp nhất mà Sloane từng được nghe trong cuộc đời của mình. Sloane không nhịn nổi, cong khóe môi. "Ừ, tôi biết là đau lắm. Cậu tỉnh lại rồi, tôi mừng quá. Giờ cậu thấy trong người thế nào?" Dex nhướn mày, nhìn Sloane và Sloane hơi rụt người lại. "À, ừ. Hỏi ngu rồi." Gã cắn chặt cánh môi dưới và quyết tâm nói ra hết những gì trong lòng. "Tôi xin lỗi, Dex. Xin lỗi cậu nhiều lắm." "Đừng." Dex nói, giọng chắc nịch, môi mím lại thành một đường thẳng. Sloane cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình. Gã tự nguyện gánh hết tất cả những lời trách móc mà Dex ném vào mặt gã. Ít nhất, đó là những gì mà gã phải chịu. "Đổ đổ tất cả lỗi lầm trong chuyện này lên người mình. Là do tôi ngu ngốc, đã không dùng não suy nghĩ kĩ trước khi hành động." Chờ đã, Dex đang an ủi gã ư? Thậm chí sau tất cả những gì mà gã gây ra cho Dex? "Ừ, nhưng nếu như tôi không cư xử như một thằng khốn như vậy, cậu sẽ không bỏ đi giữa chừng như thế, rồi bị..." "Rồi chúng nó sẽ bám theo tôi vào lúc khác thôi." "Khi tôi nhìn thấy cậu nằm trên tấm ván gỗ đó, toàn là máu..." Trái tim gã chợt hẫng mất một nhịp khi Dex mỉm cười với gã. Làm sao mà Dex luôn luôn biết phải nói hay cư xử như thế nào khi gã thấy gã rơi vào tình trạng rối loạn vậy? "Này, thứ mà anh cần biết rõ nhất về tôi đó chính là tôi cứng đầu lắm, và phòng khi anh không chú ý đến, tôi bị người ta đánh cho kha khá lần rồi. Kiểu như là, nhiều hơn mức bình thường ấy. Chắc là vì tôi hấp dẫn quá mà. Sự hấp dẫn đó khiến cho tất cả bọn đàn ông khác phải mê mẩn rồi. Tôi sẽ dạy cho anh làm thế nào nhé, nhưng mà phải trả phí đấy." Sloane hơi lùi lại, ánh mắt của gã hơi cay cay, nhưng gã rất mau chóng đã gạt bỏ sự yếu mềm đó sang một bên. "Cậu đúng là đồ khốn. Cũng may mấy thằng ranh đó còn chưa đập tan mất cái khiếu hài hước ấy của cậu." "Này, Dex." Dex quay sang nhìn Ash, nở một nụ cười tươi rói. "Chào, Simba." Ash có vẻ như không mấy hài lòng. "Tôi nên kéo luôn cái ống thở đó ra. Giải thoát cậu khỏi nỗi khổ đau này luôn thể." "Khỏi cần rút ống thở. Anh chỉ cần che cái mặt mình lại là được rồi. Tôi nghĩ là trong này có chiếc khăn trải giường là anh có thể dùng được đấy. Có lẽ là sẽ bớt..." "Dex!" Người cộng sự của gã đã bị đánh cho bầm dập đến nỗi phải nằm viện như vậy rồi, thế mà anh vẫn còn đủ sức để so đo hơn thua với Ash cơ đấy. Tuyệt quá mà. "Xin lỗi nhé." Dex lẩm bẩm. "Ôi chao!" Sloane lừ mắt nhìn Ash, vẻ như không thể tin nổi. "Cậu nói gì?" "Tôi xin lỗi." Ném cho người bạn của mình một cái nhìn cảnh cáo lần cuối rồi Sloane lại quay sang phía Dex. "Dex này, tôi hiểu bây giờ cậu cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau, nhưng mà cậu có thể kể lại cho tôi biết những chuyện đã xảy ra lúc đó không?" Dex vỗ vỗ đệm giường, lần mò tìm kiếm chiếc điều khiển từ xa. Sloane cầm lấy rồi đưa cho Dex, từ từ chờ cho đầu giường nâng cao lên khiến Dex có thể ngồi dựa lưng thoải mái. Nhìn thấy Dex thở ra từng hơi nặng nề và run rẩy không ngừng vì đau khi đầu giường nâng dần lên khiến cho Sloane nhận ra anh đang phải gánh chịu cơn đau khủng khiếp đến mức nào. Sloane chỉ hy vọng rằng bác sĩ sẽ kê cho Dex vài viên thuốc giảm đau liều cao. Khi đầu giường đã dừng lại, Dex bắt đầu lên tiếng. "Ban đầu, tôi không nhận ra thằng ranh đó chính là người ở quán bar ngày hôm qua, đến lúc phát hiện ra thì đã không kịp cứu vãn được nữa rồi. Với cả, cả người tôi khi ấy hơi hỗn loạn nên cũng không chú ý quan sát như bình thường. Đó là một lời cảnh cáo. Nó bảo tôi hãy rút khỏi vụ án HumaniTherian..." Dex cắn chặt môi, tầm nhìn cứ liếc qua liếc lại chỗ Ash. Ash giơ hai tay lên. "Được rồi. Tôi ở bên ngoài là được chứ gì. Nhưng nhớ kĩ này, Maddock sẽ đến đây sớm thôi." Sloane cảm ơn người bạn của gã, sau đó quay lại nhìn Dex. "Cậu muốn nói gì?" Dex không hề trốn tránh ánh nhìn của gã khi anh cất tiếng. "Nó bảo tôi hãy tránh xa anh ra." "Tất cả chẳng có lý gì hết. Chúng ta đã phụ trách vụ án HumaniTherians này cả tháng trời rồi, thậm chí trước khi cậu gia nhập vào đội, vụ án đã được trao lại cho đội. Sao giờ mới mang đến lời cảnh cáo? Và tại sao chúng lại nhắm vào cậu?" "Và anh thì có vị trí gì trong tất cả chuyện này?" Dex lắc đầu, buột ra tiếng rên rỉ vì đau. "Tất cả... quá lạ lùng." Sloane hơi nghiêng đầu sang một bên, vẻ suy ngẫm. "Ý cậu là sao?" "Tôi cũng không biết nói thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện lần này không khác gì chuyện đã xảy ra ở khu đỗ xe khi trước." "Cậu có nghĩ là cùng một người đã lên kế hoạch đánh úp cậu không?" "Tôi không nghĩ vậy đâu. Chuyện lần trước là do phiên xét xử, nhưng lần này lại là về vụ án HumaniTherians. Nhưng cảm giác lại quen thuộc lắm, cứ như là... Tôi biết nghe qua thì có vẻ điên rồ, nhưng lời cảnh báo này... khá là thân thiện." "Cậu nói đúng, nghe rất điên rồ." Sloane nhớ lại những lời mà bác sĩ nói với gã. "Nhưng giờ cậu nói vậy, bác sĩ cũng đã nói lời y hệt thế về vụ này, rằng đây là vụ đánh hội đồng lạ lùng nhất mà ông ấy từng thấy qua. Đám người kia không hề gây ra một vết thương trí mạng nào cả, giống như là chúng đã được chỉ định rất cụ thể rằng không được phép làm hại đến tính mạng của cậu." Mắt Dex trừng lên. "Ồ, bọn chúng đánh tôi ra bã đây này, hại tôi sống dở chết dở đây. Anh nhìn kĩ đi này." "Cậu hiểu tôi muốn nói gì mà. Bọn chúng đã có thừa cơ hội để giết cậu, Dex à, hoặc thậm chí cho cậu sống đời thực vật luôn. Nhưng thay vào đó, bọn chúng chỉ hành hạ cậu, lại cảnh cáo cậu hãy rút lui. Việc này chắc chắn là do người có quen biết với cậu đứng đằng sau giật giây, có thể không nhất định là người quen, nhưng khẳng định là biết cậu." Cả căn phòng như chìm vào im lặng đầy nặng nề khi Sloane nói ra những lời này. Khỉ thật, có thể là người quen của Dex đã thuê bọn ất ơ kia đến để cánh cáo anh. "Tôi nghĩ chúng ta cần có sự trợ giúp của cha tôi." Dex nói. Sloane bước ra phía cửa và ló đầu ra ngoài nhìn. Ash đang ngồi trên dãy ghé cạnh cửa, hai tay khoác lên vai của Cael, cố gắng trấn an cậu. "Này, Ash." Ash ngẩng đầu lên nhìn Sloane. "Sao thế?" "Cậu liên lạc với Maddock được không? Chúng ta cần ông ấy tới đây, ngay bây giờ." "Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?" "Ừ, cậu cứ gọi cho ông ấy dùm tôi đi, được không?" Ash vẫn còn hơi ngờ vực, nhưng sau cùng vẫn gật đầu. Sloane nói lời cảm ơn với anh ta và quay trở lại trong phòng báo cho Dex biết. Tuy giờ Dex đã qua khỏi cơn nguy hiểm nhưng gã vẫn không thể nào kìm nén nỗi thất vọng và lo lắng của mình. Gã ngồi xuống bên thành giường, ánh mắt nhìn Dex chứa cả sự giận giữ. "Tôi không thể tin được chuyện cậu đuổi theo thằng ranh đó. Cậu nghĩ cái quái gì trong đầu thế hả Dex?" "Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là đ*t mẹ thằng mất dạy nào ném viên đá ấy vào đầu mình, đau kinh khủng, và tôi nhất định phải dần cho nó một trận thừa sống thiếu chết." "Và xem xem kết quả thế nào đây này." Sloane chậm rãi nói, vuốt nhẹ lên đường lông mày của Dex. "Cậu làm tôi sợ muốn chết đấy, Dex ạ." Ánh nhìn của gã đặt trên đôi mắt đầy sự ngờ vực của anh, đúng lúc đó, cửa phòng mở ra đánh "rầm" một tiếng. Maddock vội vã lao vào phòng. "Cha vừa mới đỗ xe xong thì nhận được điện thoại của Ash. Cha đã cố để lao ngay đến đây nhanh nhất có thể rồi đấy." Maddock đặt một nụ hôn lên trán Dex, lúc này Sloane mới nhận ra vị sếp của gã đây còn có một cuộc đời khác nữa. Sao mà Maddock có thể làm được hay vậy? Ngày ngày vừa phải trông chừng không cho những đứa con của mình vướng vào mớ rắc rối bòng bong mà vẫn không hề bị lên cơn đau tim chút nào? "Con vẫn ổn mà." Dex than thở khi Maddock không ngừng vò đầu mình. "Ash kể với cha hết những gì đã xảy ra rồi. Mặc dù giờ cha rất muốn xé xác mày ra vì dám tự ý đuổi theo thằng ranh con kia, nhưng mà..." Maddock thở dài một tiếng. "Mày không sao là cha mừng lắm rồi. Cha đã báo cáo lại với trụ sở. Tất cả những kẻ bị tóm lại đều cho ra một lời khai giống hệt nhau. Bọn chúng nói rằng mình được một tên thanh niên đội chiếc mũ bóng chày in chữ Eagles thuê, chỉ vừa mới sáng nay mà thôi và nhận được sự chỉ dẫn chi tiết cụ thể về địa điểm phục sẵn. Bọn chúng được dặn là phải túm được mày và tẩn cho mày một trận, nhưng nhất định phải thật chú ý không gây ra thương tổn nguy hiểm đến mày. Mọi người đều thấy chuyện này không hề hợp lý một chút nào. Themis đã tìm được một số thông tin về tên thanh niên đội mũ lưỡi trai đó. Tên là Ford Wallace, đã có tiền án tiền sự từ trước rồi. Hành hung người sử dụng vũ khí gây nguy hiểm, cướp có vũ trang, trộm cắp và hằng sa số thứ khác. Themis đã chạy đoạn băng ghi hình giám sát Wallace rời khỏi quán bar không lâu sau khi hai đứa đi khỏi quán vào tối ngày hôm qua. Còn có nhiều đoạn băng khác cho thấy tên đó đã theo dõi hai người cho đến tận căn hộ của Sloane. Cũng thông minh ra phết đấy. Biết giữ một khoảng cách an toàn nhất định. Không may là chúng ta không xác định được khoảng cách cần thiết từ chỗ ẩn nấp của tên đó tới căn hộ của Sloane để làm bằng chứng bắt giữ Wallace. Có vẻ như tên đó đã theo hai người về gần căn hộ của Sloane và ở đó chờ đợi. Cũng không biết là tên ấy định làm gì nếu như cả hai người đều rời căn hộ cùng một lúc nữa đây. Cục Trinh sát đang truy tìm tung tích của Wallace rồi. Mày còn nhớ gì khác nữa không, con trai?" Dex nhìn qua Sloane, thấy gã gật đầu ra hiệu đồng ý. Họ nhất định phải nói hết đường tơ kẽ tóc trong câu chuyện này trước khi diễn biến của vụ án HumaniTherians trở nên ngày càng trầm trọng hơn. "Bọn chúng còn cảnh báo con phải rút khỏi vụ án HumaniTherians và tránh xa khỏi Sloane ra nữa." "Sloane?" Cái nhíu mày của Maddock càng sâu hơn, ông chuyển sự chú ý của mình sang Sloane. "Mấy cái của khỉ này thì có liên quan gì đến cậu?" "Tôi cũng không biết nữ. Chúng tôi nghĩ rằng dù ai đang chuyển lời cảnh cáo này đến Dex thì đó cũng là người quen biết với Dex hoặc biết rõ Dex là ai. Và vì một vài lý do nào đó, không muốn Dex tham gia vào vụ án này hay có quan hệ gì với tôi." Sloane nghe thấy Dex thở hắt ra một tiếng. "Isaac Pearce." "Chờ đã." Maddock giơ một tay lên ý bảo mọi người ngưng lại. "Anh trai của Gabe? Chuyện này là sao thế Dex?" Sloane biết rằng Dex sẽ không bao giờ khai ra chuyện của gã – có thể nói vậy – nhưng cứ mỗi khi cái tên Gabe xuất hiện, Sloane đều không kìm được nỗi sợ trong lòng khi mọi thứ đều bị phơi bày ra ánh sáng. Không có gì có thể chôn giấu mãi được, và càng lúc gã càng cảm thấy mình chỉ đang kéo dài thêm thời gian cho tới khi không thể làm gì được nữa ngoài việc trơ mắt nhìn tất cả bí mật bấy lâu nay bị moi móc ra sạch. "Có thể phán đoán của con là sai, vì trông qua thì cậu ta là một người khá khiêm nhường, nhưng con nghĩ con nên kể lại cho cha đầu đuôi chuyện này. Để xem nghe xong cha nghĩ như thế nào nhé. Khi con bị đám người nọ phục kích trong bãi đỗ xe, trong tất cả các bãi đỗ xe nằm gần khu vực tòa án, trong tất cả những sĩ quan HPF ở đó, tại sao cậu ta lại là người xuất hiện đúng lúc ấy? Con không nghĩ Pearce có liên quan gì tới vụ phục kích ấy, nhưng nếu như cậu ta chỉ đứng một bên và theo dõi con thì sao? Nếu như hành động đó của cậu ta chỉ là đang cố gắng chiếm lấy sự tin tưởng của con?" Lông mày của Dex nhíu chặt lại, sự lo lắng hiện rõ lên trên nét mặt, và Sloane cảm thấy rất mừng vì người cộng sự của gã cũng có chung suy nghĩ với mình. Gã lắng nghe một cách cẩn thận khi Dex tiếp tục nói. "Sau đó, cậu ta hỏi con có muốn đi uống café cùng nhau khi có thời gian rảnh không, con nói được. Đúng là Pearce đã cứu con ra khỏi đám người ấy. Một vài tuần sau, cậu ta gọi tới. Hai người bọn con cùng đi uống bia, và khi ấy con nghĩ rằng cậu ta muốn chia sẻ về công việc với đống rắc rối của minh. Nhưng trái lại, cậu ta bắt đầu hỏi con về việc đã xem qua hồ sơ lý lịch của Sloane hay chưa." Maddock và Sloane đều lên tiếng cùng một lúc. "Cái gì?" Dex hết nhìn người này lại nhìn người kia. "Như vậy ghê lắm đấy." "Mày quen dần đi con." Maddock nói. "Được rồi. Khi đó, cậu ta bắt đầu kể cho con nghe chuyện, à thì..." Dex hơi ngập ngừng, vuốt thẳng tấm chăn mỏng đắp trên người, không biết mình nên nói tiếp như thế nào thì mới chuẩn. "Dex." Sloane nhỏ giọng như cảnh báo, chống hai tay xuống đệm giường và nhận thấy ánh mắt đầy quan ngại của người cộng sự. "Nếu như có bất cứ khả năng nào cho thấy Isaac Pearce có liên quan đến vụ phục kích cậu ở bến tàu, và mẹ nó nữa, cả vụ án HumaniTherians kia, chúng tôi cần biết tất cả mọi thứ." "Anh nói đúng." Dex thở dài. "Cậu ta nói rằng mình đã xem được hồ sơ lý lịch của anh." "Bằng cách nào?" "Tôi không biết. Cậu ta nói mình có nhờ đến vài sự hỗ trợ. Cậu ta có vẻ rất lo lắng, giống như không chắc là có nên kể cho tôi nghe chuyện đó hay không. Dù sao thì, cậu ta cứ nói mãi về việc trong hồ sơ lý lịch của anh chẳng có lưu trữ lại bất cứ thông tin gì trước khi anh gia nhập vào THIRDS cả." Sloane ngồi thằng người dậy, cố gắng hết sức để kìm nén lại cơn giận đang trào lên trong lòng mình. "Có phải thằng đó nói với cậu rằng tôi không phải là người đáng tin. Và đó cũng chính là lý do tại sao cậu hỏi tôi về quá khứ của mình và nói rằng có điều gì cần cho cậu biết hay không. Đồng thời, việc đó cũng giải thích về hành động của cậu khi đề cập đến sự liên hệ của tôi với Thế hệ đầu tiên. Thằng đó đang cố nhét những suy nghĩ của hắn ta vào đầu cậu. Để tôi đoán, hắn bắt đầu nói rằng hắn đã dành rất nhiều năm trời nghiên cứu kĩ về hồ sơ lý lịch của tôi, làm thế nào mà hắn ta cố mãi cũng không xâu chuỗi lại mọi chi tiết được, và rồi tôi đang cố để che giấu rất nhiều bí mật, và THIRDS cũng đang làm việc tương tự như vậy. Tôi nói đúng không?" Dex như muốn rớt cả hàm ra ngoài. "Sao anh biết được hay thế?" "Vì hắn ta cũng nói những điều tương tự như vậy với Gabe." Sloane siết chặt các đốt ngón tay thành nắm đấm và chỉ mong rằng anh có thể đấm thỏa thích vào một cái bia nào đó. "Con trai à, bình tĩnh đi." Ánh mắt của Maddock nhìn Sloane không rời. Sloane gật đầu, hít một hơi thật sâu, tập trung điều chỉnh nhịp thở của mình. Nếu như giờ gã mất bình tĩnh thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì ở đây cả. "Xin lỗi sếp. Tôi vẫn ổn." Thằng chó đẻ đó. Hắn vẫn không ngừng quấy loạn cuộc đời của gã lên ngay cả khi Gabe đã không còn nữa. Maddock cẩn thận suy nghĩ và xâu chuỗi lại tất cả sự việc. "Vậy là cậu ta giúp mày thoát khỏi đám người phục kích, cố gắng giành được lòng tin của mày để khiến mày nảy sinh xích mích với người cộng sự của mình, và thậm chí có thể khiến cho mối quan hệ giữa hai đứa bị rạn nứt; nhưng khi cách đó không hiệu quả, cậu ta đã thuê những thằng ất ơ du côn đến để cảnh cáo mày, xem lần này mày có thực sự bỏ cuộc hay không? Con trai à, cha vẫn không hiểu, Sloane và vụ án HumaniTherians kia thì có liên hệ gì với nhau? Và cho dù chúng ta đặt ra giả thuyết rằng Isaac Pearce có liên quan tới những vụ giết người kể trên thì cũng không hề có bất kỳ một bằng chứng thuyết phục nào ở đây cả. Nghi phạm của chúng ta trong vụ án đó là người Therian, và cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nghi phạm có đồng phạm cả, thậm chí có thì đồng phạm là con người nghe lại càng vô lý hơn." Sloane ngồi xuống, lắc đầu. "Nghe này, tôi biết rõ thằng đó khốn nạn đến mức nào, và không có ai ghét hắn nhiều hơn tôi đâu. Nhưng hắn ta vẫn là anh trai của Gabe, thậm chí còn là một cảnh sát nữa. Tôi đã biết hắn ta nhiều năm nay rồi. Đến tôi cũng không thể nào tưởng tượng được một người như hắn ta có thể làm ra những chuyện như thế này." Gã không thể tin được mình lại đang biện hộ cho Isaac Pearce sau tất cả những đau khổ mà hắn ta đã trút xuống đầu mình. Isaac luôn luôn phản đối chuyện em trai hắn ta hẹn hò với Sloane. Thậm chí hai anh em họ còn liên tục cãi nhau chỉ vì chuyện đó. Tuy nhiên, hắn ta có thể là một thằng khốn hạng A, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Isaac Pearce cũng là một kẻ giết người máu lạnh như vậy. "Chúng ta cần phải điều tra lại những chuyện này một cách thận trọng." Maddock tổng kết lại, đi đến bên giường Dex và ngồi xuống bên cạnh Sloane. "Nếu như Isaac có liên can tới, chúng ta không thể cứ thế bắt giam tra hỏi cậu ta được, và nếu như cậu ta lại không phải là nghi phạm mà chúng ta đang tìm kiếm trong vụ án này, chúng ta cần đảm bảo không rút dây động rừng. Nếu như phía HPF chỉ cần bắt được chút tiếng gió nào về việc chúng ta đang buộc tội một vị thám tử có danh tiếng bên họ thôi, hơn nữa em trai của cậu ta còn là đặc vụ của chúng ta hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, sau nữa, nếu như Isaac vô tôi thật sự thì HPF sẽ giáng những đòn trừng phạt cực kỳ khủng khiếp trước nay chưa từng thấy lên đầu tất cả những người liên quan bên phía THIRDS. Và nếu như vụ án này vẫn không có tiến triển gì, Cục trưởng Cục Quân sự sẽ làm khô chúng ta và treo hết tiêu bản lên trên tường trong văn phòng của ông ta mất." "Vậy tiếp theo đây chúng ta phải hành động như thế nào?" Dex hỏi. Maddock và Sloane cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn vào Dex. Sloane cố gắng kìm lại tiếng cười khùng khục trong cổ họng, nhất là khi gã không muốn bị cả hai người Dex và Maddock cho một trận đòn nhớ đời. Gã mừng thầm trong lòng vì mình không phải là người sẽ gánh hậu quả đi kèm theo với những lời mà Dex vừa mới nói đây thôi. "Chúng ta?" Maddock đứng dậy, dáng người ông đầy tính áp bức. Con trai à, mày xong đời thật rồi. "Tiếp theo đây, cha mày sẽ cẩn thận điều tra về nơi mà Isaac Pearce đã xuất hiện khi các vụ án mạng kia xảy ra, sau đó một là loại cậu ta ra khỏi vùng nghi vấn, hai là đặt cậu ta vào vị trí nghi phạm. Cha cũng sẽ để các thành viên còn lại trong đội lo liệu những thằng đã đánh úp mày ngày hôm nay. Còn bước tiếp theo của mày đó chính là ở yên trong nhà cho đến khi mày có thể tự đi vào toilet mà không đánh rơi mất lá lách trong bụng mày đấy, con trai ạ." Sloane ôm bụng, hết sức nhẫn nhịn. "Cái gì? Cha đang muốn chơi con đấy có đúng không! Đúng không!" Cả người Dex không ngừng vặn vẹo. "Cha định đẩy con ra khỏi vụ án thật à? Ngay khi mọi chuyện đang đến hồi cao trào như thế này ư? Cha không thể nào làm như thế được!" Anh cố gẳng nhổm người dậy, hậu quả là hít vào một hơi khí lạnh. "Á, đau." Anh nghiến chặt răng, lườm nguýt cha mình. "Đúng là cha loại mày ra khỏi vụ án này đấy. Mày làm gì được cha nào, hả Daley. Cái thân đó của mày đã quá quen với việc bị người khác đập như đập bóng rồi mà. Lo nghỉ ngơi hồi phục cho tốt đi." Dex than thở không thôi, vẻ như tuyệt vọng lắm. "Ai đó chịch chết tôi luôn đi!" "Đời sống tình dục của mày không liên quan ở đây, con trai ạ." Sloane đã phải dồn hết sức bình sinh để không phá lên cười. Lúc này đây, gã tự hỏi không biết có đúng là sếp của gã đã nhận nuôi Dex hay không, vì tính cách hai cha con họ giống nhau như đúc. Đáng sợ thật đấy. Ừ thì, Maddock còn hung dữ hơn Dex nhiều, mỗi một câu nói của ông đều như mệnh lệnh không cho phép chống đối, nhưng cứ khi hai người họ xuất hiện bên cạnh nhau, mọi thứ đều tiến triển theo một cách thức hoàn toàn khó đoán định được. "Cha... Cha hay lắm." Dex nhăn mày. "Cha thấy gì đây không?" Dex chỉ vào mặt mình. "Đây chính là biểu cảm cho thấy tâm trạng con lúc này đang không hề vui vẻ chút nào. Thực ra thì, gương mặt này muốn nói lên rằng 'Con không thể tin được là cha mình lại loại mình ra khỏi cuộc chơi!' đấy ạ! Cha... Cha..." Maddock nhướn mày. "Nếu như mày nghĩ mày đã đủ lớn để cha thôi không tét mông mày nữa thì mày sai quá rồi con ạ. Cha sẽ rất vui lòng khi nhắc lại cho mày biết cảm giác bị tét mông nó là như thế nào đấy." "A! Trời ơi! Thôi quên đi. Được rồi." Dex bĩu môi như một đứa trẻ không nghe lời. "Chán đến nẫu ruột ra mất thôi." "Sloane sẽ ở lại đây chăm sóc mày." Á đù mẹ. "Cha còn định gửi bảo mẫu tới chỗ con nữa cơ à?" Dex chuyển ánh mắt của mình lên người Sloane. "Con trai, mày thôi đi không được à. Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế? Cha đã tự tay nuôi mày lớn đến chừng này đấy." Maddock quay sang nhìn Sloane, gương mặt ông đanh lại. "Cậu có biết đã bao nhiêu lần tôi túm cổ được nó khi nó đang cố gắng trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài lúc còn nhỏ không?" Đương nhiên không, nhưng Sloane chắc mẩm gã sẽ được biết ngay đây thôi. "Nhiều đến mức tôi phải cài chuông báo động lên trên cánh cửa sổ phòng ngủ của cả nó và Cael. Cậu để ý nó cho kĩ vào, nghe rõ không. Nó là một thằng ngốc đầy gian trá. Có khi cậu chỉ vừa mới quay lưng đi thôi là nó đã thong thả dạo được một vòng trên phố rồi, không thì là chổng mông cắm đầu vào bụi hoa hồng nhà hàng xóm đấy." "Trời ơi, cha ơi. Có mỗi một lần thôi mà sao cha ghi hận con lâu thế." Dex không ngừng rên rỉ, đầu ngã phịch xuống chiếc gối trên giường bệnh. "Á, đau quá." "Cha mày không muốn nghe thêm mấy câu đó nữa đâu." "Con biết rồi." Dex làu bàu. "Con bị cấm túc bao lâu?" "Cho đến khi cha mày bảo thôi." Dex nhấc một ngón tay lên. "Con có một yêu cầu." "Đừng mơ." "Cha còn chưa biết là gì mà. Nghe con lần này đi cha. Con đau lắm." Dex lại ngồi dậy, bĩu môi tỏ vẻ đáng thương đến cùng cực, đôi vai của anh không ngừng run rẩy. Anh nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt trừng lớn. Ồ, anh ta diễn tốt đấy nhỉ. Sloane phải công nhận điều đó đấy. Thậm chí cả Maddock cũng không chống cự nổi cái gương mặt đầy biểu cảm sống động đó. "Chúa ơi, Người cứu con đi. Được rồi. Mày muốn gì nào?" "Con muốn Sloane phải mặc cái bộ đồng phục bác sĩ nóng bỏng kia, cái loại bó sát người và khoét lỗ ở sau mông ấy." "Thằng ranh con chết tiệt này." Maddock quay lại phía Sloane và nhíu mày khi nhìn thấy ánh mắt đầy khủng hoảng của gã trên gương mặt trầm tĩnh nọ. "Tôi xin lỗi. Tôi nhất định sẽ đền bù lại cho cậu. Tôi hứa đấy. Có thể là cho cậu thêm thời gian đi nghỉ dưỡng hay là vài cái gì đó tương tự vậy." "Tôi không nghĩ là một năm có đủ ngày để đền bù cho tôi đâu, thưa sếp." Sloane lầm bầm, mặc kệ nụ cười đầy xấu xa kia của Dex. "Lát nữa bác sĩ sẽ tới đây làm thủ tục xuất viện cho nó. Nếu như cậu cần điều gì, cứ liên lạc ngay với tôi. Tôi đảm bảo các cậu sẽ được cập nhật đầy đủ tình hình điều tra. Tôi cũng sẽ sắp xếp một vài đặc vụ canh gác bên ngoài căn hộ để phòng trường hợp gì bất trắc xảy ra. Tôi không cần biết cậu phải trói nó lại hay gô cổ nó trên giường, chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lời ở yên một chỗ là được tất." Maddock bước ra phía cửa. "Dex, mày lo mà cư xử cho đàng hoàng, nếu không đừng trách cha mày cho mày nghỉ dài luôn." "Cha không thể làm thế với con được!" Dex nhìn sang Sloane. "Ông ấy có định làm thật không đấy?" Khi cánh cửa đã đóng lại, Dex thở dài một tiếng. "Đừng lo, tôi sẽ bảo với ông ấy anh làm việc rất tốt. Ông ấy sẽ không biết gì cả đâu." Sloane nở một nụ cười tươi rói, thong thả quay về chỗ chiếc ghế sofa cỡ nhỏ rất thoải mái hai người ngồi kia. "Đừng mơ nữa. Tôi sẽ chở cậu về nhà, kiếm gì đó cho cậu bồi bổ, và rồi cậu sẽ ngoan ngoãn lên giường, uống thuốc giảm đau, đi ngủ, và rồi thức dậy lại bồi bổ tiếp. Và giúp tôi chuyện này, cậu sẽ tỏ ra là mình rất thích được tôi chăm sóc và để cho tôi làm tốt việc của mình đi." "Để tôi đoán xem, nếu tôi không đồng ý thì sẽ bị anh dần cho một trận chứ gì?" Sloane nhún vai. "Xét theo chuyện đó vốn đã có tiền lệ rồi, tôi sẽ không ngại ngần gì mà đánh cho cậu đến mức kêu trời không thấu kêu đất không hay luôn." Nếu như Sloane phải chịu đựng thì Dex cũng đừng mong thoải mái. Gã đồng ý chăm sóc người cộng sự của mình nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã sẽ cho phép Dex xoay gã mòng mòng trong lòng bàn tay với cái bĩu môi kia và cả ánh mắt xanh nhạt lấp lánh kia nữa. "Anh thấy phấn khích quá chứ gì?" "Tôi học được từ một người có kinh nghiệm mà." Dex nheo mắt lại. "Cái gương mặt đó của anh mang tính dọa nạt hơi bị cao đấy." Sloane bật cười. "Liệu mà cư xử đi, Yoda." "Cho tôi xin." Dex chế nhạo. "Chúng ta đều biết tôi là Han. Còn anh là Luke." "Vậy chiều cậu, Han ạ." "Và Ash sẽ là Vader. Ghê quá, Ash là cha anh đấy." Dex cười ngặt nghẽo, ngay sau đó phải nhăn mặt lại vì đau. "Á, chết tôi." Trời ạ. Sloane ngả lưng ra sau chiếc ghế sofa. Sao gã lại có cảm giác chỉ có mình gã là người bị tra tấn bởi cơn đau ở đây nhỉ? *(Yoda, Han, Luke và Vader đều là các nhân vật trong series huyền thoại Star Wars nhé. Các chương trước đã đề cập đến chi tiết rằng Dex rất mê series này)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]