Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, Dịch Tuấn cũng đã liên lạc nói bên lâu đài cổ vẫn an toàn.
“Ừm!” ĐOan Mộc Nam nhẹ nhàng đáp.
Minh Nhất nói: “Anh Nam, em nghĩ Bố Lặc bá vương và Bố Lặc Ngạc không phải ăn chay, nhất là Bố Lặc Ngạc, hắn ta bị thiệt thòi trong đợt trước, chỉ sợ lần này không dễ dàng buông tay! Mà Bố Lặc bá vương cũng không chịu thiệt thòi vậy đâu, sợ rằng đã có tính toán gì đó?”
Allen gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta nên cẩn thận!"
“Allen, trong thời gian tôi trở lại lâu đài cổ, cậu sắp xếp mấy người ở dưới núi canh giữ, có tin tức gì lập tức báo cho tôi!” Đoan Mộc Nam hạ lệnh.
“Ừm, tôi sẽ sắp xếp một số người ở dưới núi lâu đài, đề phòng bọn hắn biết cậu về lâu đài lại dẫn người tới!”
“Được!” Đoan Mộc Nam đặt dao kéo trong tay xuống, chuẩn bị đứng dậy.
Đương nhiên trước khi anh đặt xuống, phải xác định Thanh Thanh đã ăn xong chưa.
Anh quay đầu lại, vẻ mặt sủng nịnh khác hoàn toàn với bộ dáng nghiêm túc lúc nãy hỏi cô đã ăn xong chưa.
Thanh Thanh gật đầu.
Allen bước một bước đi đến bên cạnh cô, kéo ghế cho cô.
“Cảm ơn!” Cô nói.
“Tình nguyện cống hiến sức lực!”Allen vui vẻ nói.
Ra khỏi nhà ăn, Đoan Mộc Nam kéo Thanh Thanh vào chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài cung điện.
Minh Nhất lái xe, A Hổ ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
Vân Lôi và Vân phong cùng với mấy người anh em khác ngồi trên một chiếc xe khác phía sau họ.
Xe khởi động, A Hổ liên lục bày ra những trò đùa, dường như không ngừng nghỉ trên đường đi, nhưng Minh Nhất vẫn vững vàng bình tĩnh như người sắt, thật may còn có Thanh Thanh, nếu không anh ta sẽ buồn bực trên cả chặng đường.
Sau vài giờ lái xe, cuối cùng cũng đến được Lâu đài Thiên nga.
Thanh Thanh nhìn tòa lâu đài cổ cao ngất với những suy nghĩ phức tạp, cô lại đến đây, lần trước cô ra đi với nỗi buồn và tuyệt vọng, nhưng bây giờ, cô đang ôm người mình yêu và quay lại đây lần nữa.
“Quái lạ, Dịch Tuấn biết chúng ta trở về, sao không ra đón?” A Hổ lẩm bẩm.

Minh Nhất nghe A Hổ nói thì cũng nhíu chặt mày, A Hổ nói không sai, theo tính tình thường ngày của Dịch Tuấn, thì chắc chắn cậu ta sẽ như một tên điên canh cổng mà.
Nhưng bây giờ sao lại yên tĩnh như vậy? Thực sự không biết Dịch Tuấn đang làm cái quỷ gì nữa.
Minh Nhất cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh!
Mây người dừng xe đi xuống, Đoan Mộc Nam cầm tay Thanh Thanh không buông.
Cửa lâu đài rộng mở, mà không nhìn thấy bóng dáng Dịch Tuấn đâu, ngay cả quản gia John đều không ra đón.
Đoan Mộc Nam hơi nhíu lông mày, bàn tay đang cầm tay Thanh Thanh không khỏi nặng thêm mấy phần.
Thanh Thanh cảm thấy anh có một dao động nhẹ, khẽ gọi một tiếng: “Nam!”
Đoan Mộc nam nhìn Thanh Thanh với ánh mắt dịu dàng vô hạn, trong lòng đột nhiên có một cỗ xúc động muốn kéo cô rời đi. Đoan Mộc Nam là người đã trải qua nhiều trận chiến, mức độ nhạy cảm so với người bình thường rất chênh lệch, khiến anh cảm thấy bất an.
Nói cách khác, nó có mùi nguy hiểm tiềm tàng.
Đúng lúc này, A Hổ nhìn thấy Dịch Tuấn từ đằng xa, đang đứng dựa vào cánh cổng màu xám của sảnh chính lâu đài cổ, cậu ta vui vẻ hét lên: “Dịch Tuấn!” Sau đó chạy đến.
Chẳng lẽ mình đa nghi sao? Đoan Mộc Nam nhạy cảm suy nghĩ, anh hy vọng là do mình quá đa nghi.
Nhìn thấy A Hổ chạy lên trước, Dịch Tuấn cười khổ, hướng anh ta ý bảo dừng lại.
Lớn tiếng hét lớn với họ:
“Hôm nay lâu đài bị cắt điện nước, cấm tham quan, lần sau lại đến.”
A hổ gãi gãi đầu, đây là chuyện gì?
“Dịch Tuấn, cậu sao vậy?” A hổ nhất thời không có phản ứng trong giây lát, bước về phía trước mà không hề dừng lại.
Dịch Tuấn tiếp tục nháy mắt với cậu ta!
Ngay khi Mình Nhất dừng lại, anh ấy nhìn thấy hàng rào sắt ở phía xa của lâu đài từ từ đóng lại.
Minh Nhất cau mày, sắc mặt tối sầm lại, cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng ngẫm lại, muốn nhanh chóng lao vào cắt nguồn điện ở cổng kiểm soát.

“Minh Nhất!” Đoan Mộc Nam hét lên, mọi thứ đã quá muộn.
Vào lúc này, e rằng bên kia đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ chờ chúng quăng lưới.
Dịch Tuấn uể oải nghiêm mặt, nhìn bộ dáng hết thuốc chữa!
A Hổ bước vào trong đại sảnh xa hoa cảm thấy kỳ lạ, những gương mặt quen thuộc đều xuất hiện, John, Tiểu Niên, và một số người giúp việc đang đứng ở một bên!
Ghế sô pha phong cách châu u xa hoa lộng lẫy đang có một vị cực kỳ nho nhã quý phái, khí thế kia không kém hơn Đoan Mộc Nam bao nhiêu.
Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt cao ngạo và lạnh lùng, một thân hình cường tráng và rắn rỏi được bọc trong một bộ vest lịch lãm màu xám!
Đứng bên cạnh anh ta là một số vệ sĩ đẹp trai không kém, ngồi ở giữa như một vị hoàng đế.
Nhìn thấy A Hổ đi vào, đôi mắt u ám tàn nhẫn nhìn cậu ta chằm chằm.
"Chủ nhân, hắn là ai?"
Ngay sau khi A Hổ thấy khí thế này, cảm giác bản thân mình thấp kém hơn cả một nửa, lùi lại bên cạnh Dịch Tuấn và nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Dịch Tuấn liếc cậu ta một chút, cũng không nói lời nào.
Quay người vội vàng nghênh đón Đoan Mộc Nam!
“Anh, hôm nay có một vị khách không mời mà đến ...” Dịch Tuấn cẩn thận và nhỏ giọng nói thầm với Đoan Mộc Nam.
A Hổ nhìn thấy Đoan Mộc Nam ôm eo Thanh Thanh bình tĩnh bước vào, vừa bá đạo vừa nhu tình!
Nhưng bước chân của anh như muốn đập nát mặt đất!
Khí thế này? Nếu đây là một bộ phim võ thuật, chẳng phải sẽ có mấy chiếc lá cây cỏ chết chóc?
A Hổ vươn cổ, cảm giác được ĐOan Mộc Nam tiến vào, để cho cậu ta lấy lại mấy phần tự tin với người đàn ông trên sô pha kia!
Chúng ta không đẹp trai, nhưng chủ nhân của chúng ta bá đạo!
Khi người đàn ông nhìn thấy Đoan Mộc Nam đi vào, anh ta chỉ cúi người không đứng dậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.