Chương trước
Chương sau
“Anh chờ đó, chờ tôi lấy lại vương quyền, người đầu tiên tôi xử tử là anh!” Nala trả lời.
Động một chút là dùng cha ra dọa người, đây là điều cô ta không muốn nghe nhất, nhưng không cách nào tránh khỏi!
“Bớt lộn xộn, cách Nala nói có thể thử một chút!” Minh Nhất nghiêm mặt nói!
Nala nghe được lời tán đồng này cảm giác rất ấm áp, đắc ý cười với mọi người, nhìn Minh Nhất, cô ta cảm thấy người đàn ông này vĩnh viễn là một nam nhân mặt đen, đột nhiên trở nên thật dễ thương!
“Ngay mai tôi đi cùng cô!” Minh Nhất nói thêm một câu.
“Hả? Cùng anh?” Nala kinh ngạc!
“Vậy mười mấy anh em chúng ta phải làm sao? Chúng ta không thể mặc kệ họ ở chỗ này!”
Vân Phong nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Minh Nhất, dáng vẻ không giống nói đùa!
Minh Nhất không để ý đến anh ta, trực tiếp đi ra ngoài trại!
“Vân lôi, cậu chăm sóc anh Nam giúp tôi!” Thanh thanh nhẹ nói!
Cô cũng đi ra ngoài theo Minh Nhất!
Minh Nhất không dừng lại, hai người đi đến doanh trại chỉ huy! Minh Nhất ngồi xuống chiếc bản đồ với chằng chịt chiến vật tác chiến trên bàn, vẻ mặt thống khổ.
“Minh Nhất!” Thanh Thanh nhẹ nhàng gọi anh ta!
“Thanh Thanh, cô biết đấy, tôi không thể để cho anh ấy chết, càng không thể để anh ấy mạo hiểm, nhưng lại không nỡ bỏ những anh em còn lại, tôi thật sự không biết làm sao?”
Lúc trước mọi việc đều nghe Đoan Mộc Nam, mọi kế hoạch đều do anh sắp xếp, anh ta chỉ cần thực hiện theo, nhưng khi ĐOan Mộc nam ngã xuống, anh ta hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên, đối mặt với một đám người anh ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh!
“Minh Nhất, tôi biết anh bây giờ rất khó khăn, nhưng bây giờ ngoại trừ anh, không có ai có thể chỉ huy .. Anh muốn làm gì cứ mạnh dạn làm đi...chúng ta sẽ dốc toàn lực phối hợp...”

Minh Nhất nhướng đôi mắt ẩm ướt, nhìn Cảnh Tinh có phần không tin!
“Thanh Thanh, cô có tha thứ cho tôi không?”
“Tha thứ, tha thứ ...” Thanh Thanh rũ mi xuống, không phân biệt được thật hay giả.
“Cô không hận anh làm vậy với Lương gia ….Cô tin tôi sao?”
“Minh Nhất, tôi cứ tưởng rằng tình yêu của tôi dành cho A Nam có thể vượt qua hết thảy, thế nhưng không ngờ rằng tôi vẫn không hoàn toàn tin tưởng anh ấy, đó là bởi vì tôi thấy được đoạn video mà anh đưa cho Cố Nguyên Thượng! Sự thật như vậy làm tôi khó chấp nhận được, lý do khiến tôi không tin tưởng là bởi vì tôi quá quan tâm anh ấy, tôi rất yêu anh ấy, nhưng cũng rất hận … Thực sự tôi không biết phải tin điều gì và không tin điều gì ...” Thanh Thanh lẩm bẩm.
“Ngày đó?”
“Đúng vậy, hôm đó tôi nghe được hai người nói chuyện!”
“Vậy mà cô vẫn có thể nói chuyện ôn hòa như vậy với tôi sao? Cô không sợ tôi sẽ hại anh Nam sao?”
“Tôi không biết, mặc dù tôi và anh không tiếp xúc quá nhiều với nhau, nhưng mấy ngày nay tôi có thấy được anh rất lo lắng cho A Nam, là sự quan tâm xuất phát từ trái tim ...”
Thanh Thanh nghĩ, nếu cô không tin anh ta thì có thể làm gì bây giờ? Hiện tại Đoan Mộc Nam vẫn đang nằm đó, cô nhất định phải có người đáng tin trợ giúp, mặc kệ người này trước kia như thế nào? Hiện tại cô chỉ có thể chọn tin tưởng và dựa vào anh ta!
Chỉ có như vậy mới có thể cứu được người đàn ông yêu dấu của mình!
“Thanh Thanh, tôi không biết cô có tin hay không, nhưng tôi muốn nói một chút để loại bỏ một số lo lắng cho cô! Tôi không phải là người giết cha Lương … Tôi cũng không phản bội anh Nam, những chuyện tôi làm đều là do anh Nam sắp xếp…. Tôi nhất định sẽ khiến anh ấy tỉnh dậy và đích thân nói với cô ...”
“Tôi tin, tôi biết điều đó! Không phải tự nhiên mà cha tôi lại giao cho anh một trọng trách lớn như vậy, còn là người A Nam coi như anh em ruột thịt, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hai người họ tin tưởng như vậy, làm sao tôi có thể không tin nhân phẩm của anh chứ ...” Thanh Thanh nghe lời giải thích của anh ấy, và những nghi ngờ trong lòng cô cuối cùng đã giải quyết được phần nào, và cô cảm thấy nhẹ nhõm!
“Chúng ta nhất định phải ra ngoài cứu Nam, đúng không?” Thanh Thanh nói.
“Ừm, nhất định!”
Sáng sớm Gemma đến trại của Đoan Mộc Nam, vừa mở rèm cửa ra thì không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Nam đâu!

“Người đâu?” Nala hét to!
Minh Nhất chạy đến bịt miệng cô ta, bảo cô đừng hét bậy, khẽ nói với cô ta:
“Trên xe!”
Một tay kéo cô ta ngồi lên ghế phụ, phía trước họ có một chiếc xe khác, Thanh Thanh và Vân Lôi cùng A Hổ trốn ở ghế sau!
“Tại sao lại hai xe?” Nala hỏi.
“Gia tăng mục tiêu!” Minh Nhất đáp.
“Gemma ngồi đâu?” Nala hỏi.
“Cô ta ở lại để tránh bị nghi ngờ!”
“Dựa vào đâu mà để người của tôi ở lại!”
“Thế cô muốn đổi cho cô ta sao?”
“Bố Lặc Ngạc giết cô ấy thì sao?”
“Hy vọng là không!”
“Hy vọng?” Nala kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Minh Nhất khởi động xe!
“Thành đâu?” Nala hỏi.
“Phía sau!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.