Chương trước
Chương sau
Bố Lặc Ngạc đẩy Gemma ra, trong trại không mấy sáng sủa, hắn nhìn thấy Nala đang nằm trong tấm chăn màu trắng, cởi trần đưa lưng về phía mình, tấm lưng mịn màng, thanh tú màu lúa mì khỏe mạnh, đường cong gợi cảm, một bên Nala là thành chủ, hàng lông mi dày rậm của cô ta run lên một chút!
Dù đèn trong lều không sáng nhưng Bố Lặc Ngạc chắc chắn rằng người nhắm mắt đúng là thành chủ.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều biết chuyện gì đang xảy ra! Nhìn thấy một bức tranh hương diễm như vậy, Bố Lặc Ngạc cảm thấy máu trong người như đang dồn lên, và hắn ta bị sốc trong giây lát!
Bố Lặc Ngạc còn chưa tính toán xong, Nala phát giác trong trại có người, hoảng sợ gào thét! Kéo chăn trùm kín hai người, trốn vào trong chăn!
“Bố Lặc Ngạc, cút cho tôi! Cút ra ngoài ...” Nala nghẹn ngào gào lên!
Nghe tiếng gào sợ hãi này, Bố Lặc Ngạc đột nhiên cảm thấy mình đang quấy rầy chuyện tốt của người kahcs, có chút lúng túng, vội vàng khom người xin lỗi, rồi lui ra ngoài …
Gemma vội vàng kéo rèm cửa lại!
Bên ngoài, ánh sáng sáng sủa có chút chướng mắt, Bố Lặc Ngạc ôm lấy cánh tay bị thương suy nghĩ, thảo nào mấy ngày nay thành chủ yên tĩnh như vậy, cũng không tới trả thù, thì ra là bị Nala đại tiểu thư quấn lấy!
Hắn ta trở về trại, trong đầu là tấm lưng bóng loáng tinh tế của Nala, trong lòng phiền muộn, một tay cầm lấy ly nước buồn bực ném xuống đất, âm thanh tanh tách vang lên, cô nhóc này nằm ngang giữa hắn và thành chủ, làm hắn ta khó khăn!
Vốn dĩ thành chủ chắc chắn phải chết, hắn đã sớm liên lạc với những thủ lính khác để họ không nhúng tay vào chuyện này, mà người dưới ta hắn nhiều hơn rất nhiều so với thành chủ, muốn lấy mạng anh không phải là vấn đề, chỉ là hắn ta muốn hạn chế thương vong!
Nhưng sự xuất hiện của Nala khiến hắn ta một lần nữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu tôn trọng cô ta thì đời này không thể giết thành chủ, nếu giết người ở cùng một chỗ với cô ta thì không thể giải thích được với Bố Lặc bá vương, nếu không cẩn thận còn khó thoát khỏi cái chết!
Sắc mặt hắn khó coi, toàn thân tản ra khí thế nguy hiểm khó lường!
Bên phía Đoan Mộc Nam, sau khi Nala mặc quần áo xong, cô ta miễn cưỡng rời khỏi giường, lúc nãy là nụ hôn duy nhất giữa cô ta và anh, mà anh hoàn toàn không biết, nếu như anh tỉnh dậy, có lẽ ngay cả nụ hôn để giải cứu anh cũng sẽ không xảy ra!
Nala không biết mình nên cảm thấy may mắn hay đau thương nữa!

Lúc này, bên ngoài có vài tiếng ho khan, là âm thanh của Minh Nhất! Anh ta đang hỏi cô họ có thể vào chưa!
Nala nhanh chóng cân chỉnh cảm xúc mất mát của mình và đứng dậy khỏi giường!
Bọn người Thanh Thanh bước vào, cô nhìn đôi má ửng hồng của Nala, tự nhủ bây giờ không phải là lúc để ghen tuông, là chủ ý mình đưa ra và cô rất biết ơn Nala!
“Nala tiểu thư, cảm ơn cô!” Cô nói.
“Cảm ơn cái gì, cuối cùng chưa biết anh ấy là người đàn ông của ai đâu!” Nala nhướng mày nói, “Tôi cứu người đàn ông của mình không cần cô cảm ơn!”
Thanh Thanh không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện với cô, liền nhìn thấy Đoan Mộc Nam đã bất tỉnh, toàn thân bầm tím! lòng cô như lửa đốt!
Sờ trán, nóng như lửa đốt!
Cô bất an nhìn Minh Nhất, Minh Nhất đi tới chạm vào anh, biểu cảm ngưng trọng nói:
“Vết thương đã bị nhiễm trùng, chúng ta phải tìm bác sĩ chữa trị càng sớm càng tốt!”
Thanh Thanh cẩn thận mở chăn ra, nhìn thấy trên ngực và cánh tay của anh có những vết thương rất sâu, bắt đầu mưng mủ và nhiễm trùng!
“Tôi đến chố Bố Lặc Ngạc lấy chút thuốc!” Nala nói.
“Không được, như vậy hắn sẽ nghi ngờ!” Minh Nhất ngăn cản.
“Ai có thể nghi ngờ, vừa rồi còn ở trên giường uy danh...Ai có thể nghĩ tới anh ấy sẽ bị thương!” Nala hét lên, mặt đỏ bừng!
Vẻ mặt lo lắng của A Hồ trong nháy mắt cười lớn một tiếng!
“Cười cái gì?” Cô ta nói gì sai sao?

A Hổ vội vàng im miệng, ổn định cảm xúc nghiêm túc!
Minh Nhất tối sầm mặt, không biểu lộ gì! Tỉnh táo bình tĩnh nói: “Chúng ta nhất định phải rời đi trong hôm nay!”
“Nhưng A Nam bị thương nặng như vậy, chúng ta có thể đi đâu?” Thanh Thanh lo lắng hỏi.
Minh Nhất lấy một cuộn bản đồ ra xem kỹ, trên bản đồ có vài chấm đỏ, Nala tò mò hỏi đó là địa điểm nào, Minh Nhất phớt lờ cô ta và vẫn trầm ngâm nhìn bản đồ!
Nala tức giận dậm chân, cô ta là đại tiểu thư, dám phớt lờ cô ta!
“Chúng ta đến đây!” Minh Nhất chỉ vào một tọa độ trên bản đồ rồi ngẩng đầu lên nhìn mọi người!
"Đây là một thị trấn nhỏ. Khi đến thị trấn này, chúng ta sẽ liên lạc lại với Dịch Tuấn và để anh ta tìm cách gửi máy móc đến đón Anh Nam hoặc gọi bác sĩ tới!"
“Ừm, nhưng khoảng cách xa vậy, chúng ta sao có thể đưa anh Nam đi dưới con mắt của Bố Lặc Ngạc?” Vân lôi chỉ ra mẫu chốt của vấn đề!
“Chúng ta nhất định phải nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn!” Minh Nhất cau mày nói.
“Ngày mai tôi sẽ lái xe ra ngoài xem ai dám cản tôi!”Nala ôm tay nói.
Vân Phong giương súng vào đầu Nala, phát ra một tiếng “phanh”.
“Anh làm gì vậy?” Nala trừng mắt với anh ta!
“Đại tiểu thư, chiếc vương miện trên đầu cô mất đi vương quyền rồi, vì cha cô không ở đây, cô hiện tại chỉ là một người bình thường thôi!”
Mặc dù Vân Phong giống Vân Lôi, nhưng khiếu hài hước toát ra từ cử chỉ của anh ta rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.