Chương trước
Chương sau
Tựa đầu vào đùi cô, khổ sở nói: “Thanh Thanh, chúng ta sẽ ổn thôi, tin anh được không?”
Đôi chân trắng nõn của cô đặt trên ngực anh, bàn chân là nơi cách xa trái tim nhất nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đang đập vào lúc này, một hàng nước mắt rơi xuống, hai trái tim yêu nhau đôi lúc chỉ có thể xa nhau, không thể gần nhau được …
Thanh Thanh nghỉ ngơi trong trại của Đoan Mộc Nam hai ngày, hai ngày này cô không bước ra khỏi trại nửa bước.
Đoan Mộc Nam vẫn thường xuyên đến thăm cô, giữa hai người không nói quá nhiều lời nói, chỉ ngồi yên lặng.
Bố Lặc bá vương bất ngờ triệu tập tất cả các thủ lĩnh tổ chức một cuộc họp dưới hang động!
Sắc mặt của hắn rất khó coi, đôi mắt sắc lạnh quét qua đám người, mọi người đều bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho ai cũng phải lạnh sống lưng.
Hắn trầm giọng nói:
“Vừa rồi thuộc hạ của ai đi ra ngoài?”
Đoan Mộc Nam sửng sốt, chẳng lẽ Minh Nhất bỏ qua cái gì sao? Anh không thay đổi biểu cảm, cũng không nhìn Minh Nhất, điều anh lo lắng lúc này là, lỡ như xảy ra chuyện gì, làm sao đưa Thanh Thanh ra khỏi đây an toàn!
Minh Nhất đứng bên cạnh Đoan Mộc Nam, nắm chặt tay thành nắm đấm, trên trán toát ra một tầng mồ hôi! Thầm nghĩ đến đó anh ta bất cẩn làm mất danh sách quân giới, chẳng lẽ bị bọn hắn nhặt được?
Bố Lặc bá vương liếc mắt nhìn Bố Lặc Ngạc đầy thâm ý, hình xăm trên đầu hắn ta vặn vẹo, trông rất dữ tợn, lớn tiếng chất vấn:
“Thằng chó nào, cút ra đây cho tao, bá vương sẽ cho mày toàn thây, nếu không đầu thú, bị bắt được sẽ moi tim gan cho sói ăn ngay tại chỗ!”

Hắn nói xong vung tay lên một cái, mấy tên cường tráng lôi mấy con sói đói dữ tợn giương nanh múa vuốt ra, lộ ra răng nanh sắc nhọn, chảy đầy nước miếng …
Không biết là ai, run rẩy nói:
“Ra ngoài, nhiều người đi ra mua đồ ăn như vậy, chẳng lẽ đều phải làm thức ăn cho sói?”
Bố Lặc Ngạc lóe lên ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đi ra ngoài đúng là không ít, nhưng ai dám mang theo cái này ra ngoài, chính là muốn chết ...”
Hắn xoát một cái, từ trong túi lấy ra một mảnh giấy màu trắng, tiến đến trước mặt các thủ lĩnh, đi qua từng người đủ một vòng! Hắn cầm mảnh giấy đến trước mặt Minh Nhất, cười quái dị nhìn anh ta rồi nói:
“Minh đại nhân, đừng nói với tôi đây là của ngài nha!”
Khi Minh Nhất nhìn thấy mảnh giấy trong tay hắn ta, lòng bàn tay vã mồ hôi, anh ta giả vờ bình tĩnh nói:
“Cũng có thể là của anh nha!”
Bố Lặc Ngạc biến sắc, mở to hai mắt, hắn ta thực sự muốn giết Minh Nhất ngay lập tức, nhưng hắn lại cười nói:
“Chờ một chút ngài sẽ biết tay!” Sau đó âm trầm lui về!
“Là ai?” Bố Lặc bá vương lạnh lùng hỏi.
Cả hang động im phăng phắc, những tên thủ lĩnh bình thường phách lối cũng không dám lớn tiếng, bọn hắn biết rằng Bố Lặc bá vương rất tàn nhẫn và độc ác, không chút lưu tình!

Thanh Thanh nhìn vào đám người, cô không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện không hay, giống như ngày tổ chức tiệc đính hôn, tâm trí bất an, cô bất hạnh đến hôm nay, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì nữa sao?
Cô len lén đi vào hang động, nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang ngồi ở giữa đám đông, Đoan Mộc Nam nhìn thấy Thanh Thanh nấp sau tảng đá, anh nhìn chằm chằm vào cô và khẽ lắc đầu với cô. Đoan Mộc Nam rất sốt ruột, anh rất hy vọng giờ phút này Thanh Thanh có thể hiểu ý của anh, chạy đi càng sớm càng tốt!
Thanh Thanh dường như hiểu được ý của Đoan Mộc Nam, anh muốn cô trốn đi, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh như sắp có chuyện gì lớn xảy ra, cô cắn môi muốn rời đi, nhưng trong lòng bất an, không biết anh có nguy hiểm gì hay không, có trốn thoát được không …
Cho dù cô có thù hận gì với anh, nhưng lúc này cô vẫn không khỏi lo lắng cho sự an nguy của anh!
Bố Lặc bá vương thấy mọi người im lặng, hắn xua tay rồi ngồi vào ghế chủ nhân, vẻ mặt rất tức giận.
Minh Nhất căng thẳng nhìn một gã to bự bước xuống, trong chốc lát bốn tên bưng một chiếc bàn phẳng cỡ lớn như chiếc giường lên, Minh Nhất vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt, toàn thân bất giác run lên!
Một thân thể bê bết máu bị đóng trên tấm ván đó, dưới ánh lửa Minh Nhất nhìn rõ khuôn mặt đầy sẹo đó, chủ nhân của khuôn mặt đó là Lương Hân Văn!
Trong lòng Minh Nhất đột nhiên hiện lên hai chữ “xong rồi”, anh ta thật sự hoảng loạn trong lòng, không dám quay đầu nhìn Đoan Mộc Nam, bây giờ kể cả anh ta chủ động đứng ra nhận lỗi, Bố Lặc Ngạc và bá vương nhất định sẽ không buông tha cho Đoan Mộc Nam, sợ rằng sẽ bị Bố Lặc bá vương kiểm soát!
“Ai muốn biến thành dạng này, hôm nay sẽ tận lực thỏa mãn!” Bố lặc Ngạc cười lạnh nói.
Đôi mắt hung dữ quét qua đám đông!
Thanh Thanh trốn ở đó, nhìn không rõ trên tấm gỗ là ai, bởi vì thi thể đầy vết thương và máu, thậm chí còn không nhìn ra hình dạng con người. Lúc này Bố Lặc Ngạc đổ một chậu nước lên người Lương Hân Văn, máu trên mặt bong ra lộ ra những vết thương rất sâu, thời điểm Thanh Thanh nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, cô cảm thấy toàn bộ dưỡng khí xung quanh mình bị rút hết, cô bịt miệng lại tránh để mình phát ra tiếng sợ hãi, đặt mông xuống phiến đá!
Cánh tay run rẩy của cô vịn lấy tảng đá, chậm rãi đứng dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt mà thót tim, nước mắt ứa ra, tay của anh ấy bị đóng trên ván gỗ, toàn thân bị thương, quần áo rách nát, thoi thóp, như thể tất cả máu trên cơ thể bị rút hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.