Cô chế nhạo, trong mắt anh cô là một người phụ nữ độc ác, nhưng làm sao anh biết cô muốn giữ đứa con này đến nhường nào? Cô chịu đựng mọi áp lực, liều lĩnh giữ lại đứa trẻ … Nhưng ông trời vẫn cướp đứa trẻ đi! “Đúng vậy, em chính là một người phụ nữ độc ác như vậy đó, anh có thể giết em, có thể báo thù cho con, dù sao trên đời này cũng không còn ai thân thiết! Sống hay chết có ý nghĩa gì nữa?” Đoan Mộc Nam đột nhiên quay người lại, đối mặt với vẻ mặt tuyệt vọng và tái nhợt của Thanh Thanh, trái tim anh cảm thấy hối hận, tất cả đều là lỗi của anh, tại sao anh lại để cô phải gánh chịu nỗi đau này? Tất cả là lỗi của anh, nếu anh không lựa chọn như vậy thì làm sao cô có thể vướng vào tất cả những bất hạnh này? Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô và nhẹ nhàng ôm cô lần nữa. “Anh xin lỗi, Thanh Thanh, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh, đều tại anh … sao em có thể nói những điều như vậy ...” Anh ôm cô và cầu xin: “Thanh Thanh, hãy hứa với anh rằng dù em có hận anh thế nào cũng sẽ không làm gì tổn thương bản thân, được không? Làm ơn ... nếu anh chết rồi, em là người duy nhất của anh lưu luyến ...” Thanh Thanh nghe những lời của anh, trái tim như muốn tan chảy, vì sao? Vì sao ông trời lại đặt Mục Thiết Quân giữa hai người họ? Thanh Thanh nghĩ, nếu không có chuyện như vậy, cho dù anh là ác quỷ cô cũng sẽ liều mạng đi theo anh! Đêm nay hai người đều có bí mật riêng không nói ra được, ôm nhau khóc cho đến rạng sáng! Thanh Thanh bị đau đến tỉnh lại, đầu cô dựa vào ngực Đoan Mộc Nam, cô ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Nam, lông mi dài của anh bao trùm cả mí mắt, yên lặng chìm vào giấc ngủ, anh ôm chặt lấy cô tựa như rất sợ cô đột nhiên sẽ biến mất. Thanh Thanh toàn thân tê dại và đau đớn, nhưng lúc này cô không đành lòng đánh thức anh, nếu như hai người có thể ngủ thân mật như vậy ngủ say thì tốt biết mấy! Một cái ôm bình thường như vậy hạnh phúc biết bao? Cô yên lặng nhìn anh, hô hấp đều đều, lông mày tuấn nhã làm cho người ta lưu luyến, cô duỗi ngón tay mảnh khảnh của mình ra dừng giữa không trung, cô rất muốn vuốt ve vầng trán mịn màng của anh, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh, muốn nói với anh rằng cô nhớ anh đến nhường nào … Nhưng cô không hề chạm vào anh, đưa ngón tay ra giữa không trung rồi từ từ rút lại!
“Có nhớ anh không?” Đoan Mộc Nam đột nhiên hỏi, âm thanh dịu dàng như âm thanh của tự nhiên! Giọng nói mê hoặc đó khiến Thanh Thanh rất khó cưỡng lại! Cô không trả lời, cử động cơ thể tê dại, cố gắng giữ khoảng cách. “Mỏi sao?” Anh ôm cô hỏi! Cô nhẹ nhàng gật đầu. Đoan Mộc Nam buông thân thể cô ra, vươn tay ra giúp cô xoa bóp! “Anh làm gì vậy!” Cô bật người muốn ra khỏi giường, nhưng đã hai ngày không ăn, cơ thể mềm nhũn, một cơn chóng mặt ập đến khiến cô gần như ngã quỵ! Đoan Mộc Nam vội vàng đỡ lấy cô, đặt cô nằm trên giường! Thanh Thanh quay đầu lại, không dám nhìn vào đôi mắt trìu mến của anh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn về nhà!” Thanh Thanh nghĩ đến mẹ cô còn chưa rõ sống chết ở nhà! Nghĩ đến Ngôn Tiểu Lan, mũi cô cay xè, nước mắt lại muốn tuôn ra! Đoan Mộc Nam trầm mặc không nói gì, cho dù anh cho người đưa cô trở về, chỉ sợ Bố Lặc Ngạc cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô, hiện tại cô chỉ có thể ở bên cạnh anh mới có thể bình an vô sự! “Chờ thêm mấy ngày được không? Anh sẽ đi cùng em!” Đi cùng? Họ còn có thể bên nhau sao? Chẳng lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi, Thanh Thanh vốn định phản bác, nhưng bây giờ tính mạng của cô còn chưa đảm bảo, làm sao có thể yêu cầu anh phải đưa mình ra ngoài? Anh cho người mang bữa sáng đến và lấy hai xô nước nóng!
Mặc dù Thanh Thanh đói bụng hoa mắt nhưng vẫn không muốn ăn đồ ăn anh mang đến! Đoan Mộc Nam bưng bát cháo lên, múc một muỗng đưa lên trước miệng cô, Thanh Thanh buồn bực quay đầu đi! “Thanh Thanh, anh biết em hận anh, nhưng ở trong rừng hoang vu này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, không biết ngày mai sẽ thế nào, chúng ta phải sống trước được không? Đem toàn bộ hận thù gạt sang một bên được không? Chờ khi chúng ta ra khỏi đây, em muốn báo thù gì cũng được, thậm chí em muốn mạng sống này anh cũng không do dự … Nhưng bây giờ, em phải bảo hộ tính mạng này trước, được không?” Đoan Mộc Nam đau khổ thuyết phục cô! “Được, để xuống đi!” Thanh Thanh yếu ớt nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng thổi qua! Cô chán nản, rốt cuộc anh và cô vẫn có một khoản nợ cần phải giải quyết. Đoan Mộc nam đặt chiếc bát vào tay cô, nhìn cô ăn cháo từng miếng từng miếng như nuốt hết cay đắng, trong lòng cũng yên tâm! Anh ngồi xổm xuống, lấy một cái bồn, đổ nước nóng vào sau đó dùng tay thử, rồi đặt chân Thanh Thanh vào đó! “Anh làm gì vậy, buông ra!” “Không phải chúng ta đã nói tạm thời gạt hận thù sang một bên sao?” “...” Cô thờ ơ. “Em chịu khổ vì anh, anh lại không thể vì em … Em không giữ được đứa bé là lỗi của anh, phụ nữ chỉ sinh con cho người đàn ông đáng tin cậy, là anh bỏ mặc em ...anh không chăm sóc tốt cho em và con ...” Anh nhẹ nhàng bóp chân cho cô và nghiêm túc nói, là do anh không ở bên cạnh lúc cô cần nhất, còn lại nói cô độc ác như vậy! Sự chu đáo của anh khiến trái tim cứng rắn của cô từng chút một mềm nhũn, nước mắt yếu ớt nhỏ xuống thùng gỗ, trong lòng Đoan Mộc Nam đau không nói nên lời, mỗi một giọt nước mắt của cô đều sẽ khiến anh đau lòng! Anh dùng khăn mặt quấn chân cô sau đó đặt nó trong ngực anh, như thể dùng trái tim anh để sưởi ấm cho cô!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]