Chương trước
Chương sau
Ánh đèn chói mắt, tiếng nói chuyện ồn ào, xung quanh lắc lư, chỉ có một đôi tay cường tráng đang nắm chặt lấy tay cô. Thanh Thanh không biết cánh tay này là của ai, chỉ liều mạng nắm chặt cánh tay đó và không ngừng nói:
“Cứu con tôi, cứu đứa trẻ….cứu đứa trẻ….”
Cô có thể cảm nhận được khóe mắt của mình còn đọng lại một chút nước mắt bất lực, nhưng mong ước duy nhất trong lòng cô lúc này là cứu đứa trẻ, cứu nó …
Trong bóng tối, Jingjing cảm thấy có vô số dây leo quấn quanh bụng mình, và cô không thở được, nhưng cô thấy con mình đang rời xa cô từng chút một ...
"Con ..." Cô kêu lên, tự mình tỉnh dậy!
Một trần nhà trắng, một khuôn mặt quen thuộc!
“Thanh Thanh, con tỉnh rồi? Con đã tỉnh?” Ngôn Tiểu Lan đi đến trước mặt cô vội vàng hỏi.
“Mẹ, con của con, con của con đâu?” Thanh thanh thống khổ kêu lên!
“Thanh Thanh!” Ngôn Tiểu Lan một mặt sầu khổ, muốn nói rồi lại thôi!
“Mẹ, con của con đâu?”
“Thanh Thanh, đứa bé này sao không nói cho mẹ biết?”
“Mẹ, nó vẫn còn phải không, phải không?” Thanh Thanh lo lắng hét lên, mặt mày tái mét, hơi thở yếu ớt!
Ngôn Tiểu Lan bất đắc dĩ gật đầu. Thanh Thanh cảm thấy nhẹ nhõm vì cô đứa trẻ vẫn còn ở đó, nhưng cô không ngờ rằng cô sẽ quan tâm đến đứa trẻ này đến vậy!
“Thanh Thanh, đứa bé này là của ai…...” Ngôn Tiểu Lan rơm rớm nước mắt hỏi.

Thanh Thanh đột nhiên nhận ra rằng sự việc này đối với Ngôn Tiểu Lan là một cú sốc rất lớn, bà chưa hề có sự chuẩn bị, đột nhiên phải tiếp nhận sự thật này!
“Thanh Thanh, cái này, đứa bé này, là của Cố tiên sinh sao?” Ngôn Tiểu Lan cẩn thận hỏi.
“Mẹ, không phải, đứa bé này không thuộc về ai cả, chỉ thuộc về một mình con thôi!”
“Thanh Thanh, con thật là ngây thơ, con, sao con có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Mẹ, con xin lỗi….”
“Thanh Thanh à, đứa bé này, chúng ta không thể giữ...không thể giữ….”
“Mẹ, con rất muốn đứa bé này, con không thể không có nó….”
“Thanh Thanh, con đang nói gì vậy? Ngay cả cha đứa trẻ là ai cũng không biết thì nuôi nó thế nào? Chẳng lẽ con muốn sinh ra một đứa trẻ không có cha sao?”
“Mẹ, không phải con cũng vậy sao?”
“Con không có cha, chẳng lẽ cũng muốn đứa trẻ không có cha sao?” Ngôn Tiểu Lan còn nhấn mạnh: “Con còn trẻ như vậy, có thêm đứa trẻ thì làm sao sống tốt?”
“Mẹ, việc này mẹ có kinh nghiệm nhất, mẹ có thể làm được, tại sao con lại không?”
Ngôn Tiểu Lan sửng sốt trong chốc lát, trong lòng chợt dâng lên bi phẫn, bà ngậm đắng nuốt cay để nuôi nấng con, chẳng lẽ cũng chỉ có kết quả như vậy? Bà tức giận đỏ bừng mặt, tát Thanh Thanh một cái.
“Sao con cái gì không học, lại đi học cái này….Con sao lại không hiểu chuyện vậy….?” Bà bi thương gào lên.

Trong lòng chợt thấy đau buồn, khóc hu hu, cảm xúc ủy khuất bị kìm nén năm năm nay, giờ phút này cứ thế tuôn ra, nó bùng lên như một cơn lũ, không thể kìm lại được nữa!
Tại sao cuộc đời của hai mẹ con lại cay đắng như vậy? Tại sao ông trời lại phải hành hạ họ hết lần này đến lần khác? Bà từ nhỏ đã sống trong cảnh không cha, nổi loạn và bướng bỉnh yêu một người đàn ông không nên yêu, nhưng lại sinh ra một đứa con cho ông ấy, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả để nuôi nấng trưởng thành, tưởng chừng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến, nhưng sau đó lại tận mắt chứng kiến một thảm cảnh, mọi bất hạnh mà bà nghĩ đã qua lại chỉ vừa mới bắt đầu?
Người bà yêu chết rồi, hạnh phúc của con gái cùng không còn nữa…
“Thanh Thanh, đứa con tội nghiệp của mẹ, tại sao….tại sao số mệnh của con lại khổ như vậy?”
“Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi….” Nhìn thấy mẹ bi thương như thế, Thanh Thanh nghẹn ngào đứng ngồi dậy, quỳ trên giường, ôm lấy Ngôn Tiểu Lan, vùi đầu vào ngực bà khóc nức nở. Mẹ cô luôn luôn dịu dàng và kiên cường như thế, chưa từng đánh đập hay mắng mỏ cô, không bao giờ rơi nước mắt trước mặt cô, nhưng hôm nay có phải cô đã làm cho bà tuyệt vọng không?
“Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt, là con vô dụng, là con làm cho mẹ đau lòng...con bất hiếu….” Thanh thanh vừa khóc vừa nói.
Tại sao đối mặt với người mẹ đơn thân đã dành tất cả mọi thứ cho cô, cô lại không thể làm những điều khiến cha mẹ mình cảm thấy yên tâm như những đứa con khác? Cô chỉ khiến cho mẹ cô cảm thấy lo lắng sợ hãi hơn, cả ngày than thở vì cô, bây giờ lại ngỗ nghịch muốn làm một bà mẹ đơn thân không chồng.
Hai mẹ con vì chuyện này mà giằng co, Ngôn Tiểu Lan nhìn thấy Cố Nguyên Thượng đến thăm Thanh Thanh, hành động này bà cũng có thể nghĩ rằng anh ta thích Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh lại nói đứa bé không phải của anh ta, vậy cuối cùng đứa trẻ này là của ai?
Bà nóng lòng như lửa đốt, không thể để Thanh Thanh đi theo con đường cũ của mình như vậy được!
Mặc dù hiện tại Thanh Thanh đã giữ được đứa trẻ, bác sĩ nói rằng đứa trẻ đã mất quá nhiều máu, chỉ sợ khó đảm bảo được, câu nói này khiến Thanh Thanh cảm thấy lo lắng.
Vào đêm hôm đó, sau khi Cố Nguyên Thượng rời đi, Thanh Thanh ở một mình trong phòng ngủ, đây là một phòng bệnh cao cấp, mẹ cô Ngôn Tiểu Lan ở trong một phòng khác, Thanh Thanh cảm thấy đêm nay cô ngủ rất sâu, một cái bóng đen lặng lẽ lẻn vào giữa phòng, lạnh lùng đứng đối diện với cô, nhưng cô lại không hề hay biết.
Cái bóng đen kia thêm thứ gì đó vào chiếc bình thuốc treo trên cao của Thanh Thanh rồi lặng lẽ rời đi.
Nửa đêm, Thanh Thanh tỉnh dậy vì bụng quặn đau, cô nhìn đèn khẩn cấp màu xanh lam nhấp nháy trong phòng, khó khăn ngồi dậy, nhấc chăn bông trên người lên thì ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, ga trải giường đỏ tươi một mảnh.
“A….a...” Thanh Thanh hoảng loạn la hét…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.