Chương trước
Chương sau
Đây là video của ngày tổ chức tiệc đính hôn? Trái tim của Thanh Thanh đập liên hồi vì cô sắp nhìn thấy sự tình hôm đó!
Mấy giây sau trong màn hình, Đoan Mộc Nam đang đứng yên đột nhiên giơ tay lên, phịch một tiếng, tiếng súng vang lên, Mục Thiết Quân đang đứng trước cửa sổ đột nhiên mất trọng lực và bay ra khỏi cửa sổ….
Khi tiếng súng vang lên, xung quanh không hề sáng sủa, Thanh Thanh càng có cảm giác tối sầm, toàn bộ thân thể giống như là bị viên đạn đó bắn trúng, dựa vào tường, che miệng để ngăn mình khóc lên….
Nghe thấy Minh Nhất nói: “Cố thiếu, anh có đoạn tin tức này, tôi nghĩ Đoan Mộc Nam đời này đều không lên được bờ….”
“Đây là sự thực?”
“Nếu không tin tôi, anh có thể tìm chuyên gia giám định!”
“Tốt, lần này coi như cậu thông minh!”
“Cậu muốn phần thưởng gì?”
“Một ngàn vạn!”
“Cậu thật sự có thể mở miệng được!”
“Cố thiếu, có số tiền đó, tôi muốn rút lui, lần này trở về, nếu anh lại làm gì đó, tôi có thể ở lại với anh không? Những ngày tháng làm trâu làm ngựa tôi chịu đủ rồi…..”
“Được, tiền thưởng này cứ giữ lại trước, chờ tôi lấy được lô hàng đó rồi đưa cho cậu cũng không muộn!”
“Cố thiếu….” Minh Nhất kinh ngạc hét lên! Anh ta vốn dĩ có thể lấy tiền ngày lập tức mà!
“Haha, tiền không phải dễ kiếm như vậy đúng không?” Anh ta giảo hoạt nói “Cứ như vậy trước đã, tôi đến sân trước xem một chút….” Cố Nguyên Thượng đứng lên.

Khi đứng dậy, đi tới cửa, cánh cửa tối om như có người đã tới, anh khẽ cau mày.
Thanh Thanh tuyệt vọng bước đến ngọn núi giả, cô không nghe hết liền đi, cô không có hứng thú nghe những việc làm ăn bẩn thỉu kia, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đó, trái tim cô như chết điếng, thân thể không ngừng run rẩy, cảm xúc cuồn cuộn, cảm giác ngột ngạt không thở nổi, giờ cô không còn quan tâm đến Trương tổng, Lý tổng nữa, cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, rời khỏi phát súng kia, rời khỏi hiện trường tội lỗi….
Đây là lần thứ hai cô muốn trốn khỏi đây….
Cô giẫm lên một hòn đá gập ghềnh, chân loạng choạng, đột nhiên cảm giác đau nhói ở bụng, cô dùng tay dựa vào tảng đá bên cạnh, cắn chặt môi, trán toát ra từng hạt mồ hôi bằng hạt đậu, thân thể không cách nào chống đỡ nổi, trượt xuống đất….
Lúc này ở phía đối diện có hai người đi qua, nhìn thấy cô ngã xuống liền tiến lên xem, một người phụ nữ trung niên hỏi:
“Tiểu thư, cô sao vậy?”
Thanh Thanh cố gắng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng khi nhìn thấy khai khuôn mặt kia, Thanh Thanh càng cảm thấy đau khổ hơn, người kia ưu nhã cao quý, khuôn mặt yêu kiều, chính là Lâm Kiều Kiều.
“Mẹ?” Thanh Thanh khó chịu thốt lên, vừa mở miệng cảm thấy có chút hối hận.
“Ngôn Thanh Thanh, cô còn không biết xấu hổ mà gọi Lâm Kiều Kiều là mẹ à, không nhìn người đàn ông bên cạnh giường của cô là ai?” Đó là giọng nói sắc bén của Mộng Hạ.
Lâm Kiều Kiều dù sao cũng gần gũi với Thanh Thanh năm năm qua, thấy cơ thể cô khó chịu trong lòng nổi lên lòng thương, nhưng nghe Mộng Hạ nhắc nhở, bà nghĩ hiện tại cô cũng không phải là người nhà nữa, sắc mặt trở nên lạnh lùng!
Thanh Thanh đau đớn không thể phản bác lại, cô đau như muốn ngất đi: “Lâm, gì Lâm, gọi cấp cứu giúp cháu….”
Lâm Kiều Kiều nhìn khuôn mặt đau đớn nhăn nhó của cô dưới án đèn không sáng lắm, đột nhiên thấy một vũng máu dưới váy đặc biệt chói mắt, bà kêu lên:
“Thanh Thanh….Cô, cô sao vậy?”
Thanh Thanh cúi đầu xuống, cảm giác một có chút ướt và nhớp nháp, là một vũng máu.

“A, con tôi...con tôi….cứu con tôi với...” thanh thanh run rẩy thốt lên một tiếng thê lương.
Lâm Kiều Kiều theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại lại đơ ra giữa không trung.
“Thanh Thanh, cô, tại sao cô lại có thai?” Lâm Kiều Kiều đột nhiên tỉnh ngộ, cô mới rời khỏi bà ba tháng, vậy mà đã có thai, nhưng dù sao đứa trẻ và Đoan Mộc gia cũng không có quan hệ gì!
Lâm Kiều Kiều trong lòng tràn đầy hối hận, bà đã nhìn lầm người!
Mộng Hạ cầm lấy điện thoại của Lâm Kiều Kiều, mở miệng nói:
“Gì à, cháu đã nói rồi, Ngôn Thanh Than đã sớm cấu kết với đám đàn ông hoang dâm kia… ở bên cạnh gì chính là có mưu đồ, đứa nhỏ trong bụng cũng không biết là con hoang của ai nữa!”
“Cứu, cứu con tôi...con….” Thanh Thanh gục đầu xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ, cô ôm chặt lấy bụng của mình, giống như chỉ có cách này mới có thể giữ lại được đứa bé, bây giờ cô rất trông mong vào đứa bé này, nó không thuộc về bất kỳ ai, không có thù hận, đó là một sinh mệnh quý giá, đó là đứa con của riêng cô, cô rất muốn đứa con này, cô không thể để mất nó….
Mộng Hạ nhanh chóng kéo Lâm Kiều Kiều rời đi, Lâm Kiều Kiều bị Mộng Hạ làm cho lảo đảo, nhìn thấy Thanh Thanh đang thoi thóp kia, đầu óc bà cảm thấy rối bời, vì sao A Nam lại khổ như vậy, người yêu sâu đậm phản bội anh, vậy mà năm năm qua bà lại yêu thương một con sói mắt trắng như vậy.
“A, đau đầu quá, đau quá...” Lâm kiều Kiều đột nhiên ôm lấy đầu của bà, đau đến không thể nào bước đi được.
“Gì à, gì sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Mộng hạ nóng nảy hỏi.
Vừa vặn lúc này bảo vệ tới đỡ lấy bà, cho bà uống thuốc, Mộng Hạ quay đầu nhìn Thanh Thanh gần như đã bất tỉnh.
“Mộng Hạ tiểu thư, còn có việc gì không?”
“Không sao, đi thôi!” Mộng Hạ nhếch mép một cái rồi quay đi!
……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.