Ở ngôi nhà trên cây, dây leo xanh tươi bao quanh nhà, Ngôn Thanh Thanh lười biếng ngủ trên chiếc giường trắng tuyết, ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ, chiếu vào người cô, ánh sáng chói rọi làm cô mở mắt ra, lông mi đen run lên, toàn thân đau nhức, mềm nhũn như muốn rụng rời. Đoan Mộc Nam ân ái cô cả đêm, sáng sớm tắm rửa cũng không ngừng tiếp tục khiến cô ngay cả mở mắt cũng cảm thấy mệt mỏi, không biết đã ngủ bao lâu, cũng không biết tỉnh lại bao nhiêu lần, nhưng vì quá mệt mỏi, cô cứ mở mắt ra rồi lại chui vào lồng ngực của anh thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa cô cảm giác bên người có chút trống trải, cô duỗi cánh tay dài trắng nõn ra chạm vào vị trí người bên cạnh nhưng lại trống rỗng, cô cố gắng mở mắt ra, trên giường thực sự chỉ còn mình cô, cô quấn lấy khăn trải giường màu trắng rồi đi xuống tìm kiếm bóng dáng của anh, nhưng nhìn thấy một mảnh giấy trên giường, cô cầm lên nhìn nhìn, một hàng chữ rồng bay phượng múa rơi vào đáy mắt cô, dấy lên một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt. “Chồng của em đi kiếm đồ ăn, rất nhanh sẽ trở về, trái tim anh vẫn ở bên cạnh em, yêu thương nó thật nhiều...” Thanh Thanh úp mảnh giấy lên mặt rồi nằm lại trên giường, mảnh giấy như còn mang theo hương thơm của anh, khiến cho cô cảm thấy lưu luyến, hạnh phúc giống như thanh xuân trong trẻo, chậm rãi xoa dịu trái tim Thanh Thanh, vào lúc này, chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc…. ……… Bức tường thành ở lâu đài Thiên nga rất dày và kiên cố, như một tảng đá được sắp xếp chắc chắn, cánh cửa sắt được chạm khắc hoa văn tinh xảo thời xưa, sắc trời u ám, gió lớn, Dịch Tuấn đứng bên ngoài cửa sổ, thân thể co lại, nghĩ ngợi tại sao Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh vẫn chưa trở lại? Lâu đài cổ rộng lớn mênh mông như vậy để mình anh ta trông coi, công việc đếm không xuể. Nhưng điều khiến anh ta lo lắng nhất là người phụ nữ kia, Bố Lặc Nala, trước đây dựa vào tính tình của cô ta hẳn là sẽ nháo nháo một trận, nhưng hôm nay lại im lặng đến bất ngờ, giống như có một dự cảm không lành. Anh ta khốn đốn rót một ly Vodka, uống ừng ực vào bụng. “Cốc cốc” có tiếng gõ cửa! “Vào đi!” “Dịch Tuấn!” Vân Lôi bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị. “Có chuyện gì vậy?” Anh ta cầm ly rượu, lười biếng hỏi. “Thám tử bên Bố Lặc phủ báo về, Bố Lặc bá vương dường như là chuẩn bị một lực lượng vũ trang hơn một trăm người! “Ừm, vị bá vương này lại không biết đi xâm lược ai nữa, haiz, xem ra hôm nay có vài người không tránh được xui xẻo!”
“Mục đích của bọn họ là lâu đài thiên nga!” Vân Lôi trầm mặt tỉnh táo nói. Dịch Tuấn vừa định ngồi xuống ghế, nhưng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngồi xổm xuống đất. “Anh muốn chết à? Không thể nói hết một lúc được sao?” Dịch Tuấn hét vào mặt Vân Lôi. Vân lôi cũng không tức giận, đỡ anh ta dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế. “Phải một thời gian nữa bọn họ mới tới đây, hiện tại anh là chỉ huy cao nhất ở trong thành này!” Dịch Tuấn như vẫn đang mơ, anh vươn những ngón tay thon thả và trắng trẻo vuốt mấy cọng tóc trên đầu, như thể đang vuốt ve tế bào não. Mông như nổi gai ốc, lập tức nhảy khỏi ghế, kéo chiếc áo ngủ lớn trên người xuống, đi đi lại lại trong phòng, đầu như muốn nổ tung, đột nhiên duỗi tay ra chỉ chỉ và nói: “Nhanh, phái người đi tìm anh Nam, nhanh lên...” “Đã phái người đi rồi!” “Đưa...đưa người trong trấn trở về trước cho tôi...Điều tất cả đến để phòng ngự trước...” “Đã điều...” “Còn nữa...Đem toàn bộ súng đạn trong mật thất ra, đừng để chúng ngột ngạt trong phòng tối như vậy, tôi cũng là đang lo...” Dịch Tuấn nghĩ là Vân Lôi sẽ lấy nó, nhưng thấy anh ta chỉ đứng đó và mỉm cười. “Sao vậy?” “Dịch Tuấn, lấy lô hàng đó ra chỉ sợ không tốt lắm, đó là hàng lậu của anh Nam, lỡ như lần này bá vương đến chỉ là tín hiệu giả, nhìn thấy lô hàng này chỉ sợ sẽ biến thành thật.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” “Tôi nghĩ những người ở trên trấn trở lại sẽ bố trí ở những góc khuất không dễ tìm thấy ở xung quanh lâu đài. Trong lâu đài chúng ta bố trí một số lượng nhỏ nhân lực ở trong bóng tối, để nhìn lâu đài trông không có gì khác biệt, tránh cho bá vương cảnh giác...cải trang giống bình thường!” “Được!” “À đúng rồi, anh mang Cố tiểu thư đến nơi an toàn trước, chờ xong việc thì đón trở về!” Dịch Tuấn ngồi xuống, rồi lại đứng lên nói. “Cố tiểu thư nói không gặp được anh Nam sẽ không đi!” “Ha, cũng không phải là sinh ly tử biệt, còn già mồm như vậy?” Dịch Tuấn đau đầu, thêm một người sẽ làm cho anh ta có thêm trách nhiệm, càng thêm phiền phức, mấy người phụ nữ này đều không dễ chọc. Nghĩ đến phụ nữ, Dịch Tuấn lập tức nghĩ đến Nala, việc này chắc chắn là do cô ta làm ra. “Na...Nala con nhóc kia đâu rồi?” “Bố Lặc đại tiểu thư có lẽ đang ở trong phủ nhà cô ta...” “Anh tìm cách liên lạc với cô ta cho tôi!” Muốn cởi chuông cần người buộc chuông. “Rõ!” “Được rồi, được rồi, nhanh đi chuẩn bị đi!” Dịch Tuấn bực bội phất phất tay, chuyện này đã rối tung lên rồi, không biết nói như thế nào với anh Nam! cũng không thể đem đại bản doanh của anh rơi vào tay giặc! Một mình anh ta đứng lặng lẽ trong phòng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó quan trọng chưa xử lý. Anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng mở cửa, hét lớn: “Lưu Tiểu Niên….Lưu Tiểu Niên, lăn ra đây cho tôi!” Tiểu Niên đang ở phòng bên cạnh ủi mấy bộ quần áo đắt tiền, nghe tiếng hét khẩn cấp của anh ta, trên người còn mang tạp dề chạy ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]