Chương trước
Chương sau
Đoan Mộc Nam nghe cô nói câu này, trong lòng lạnh ngắt. Cả một đêm anh nhẫn nại muốn nghe cô giải thích, khiến cô tin tưởng anh hơn, nhưng đối mặt với sự nhẫn nại và yêu thương của anh, cô lại một mực chà đạp nó.
Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá chiều chuộng cô, chiều chuộng một cách mù quáng, đổi lại, cô một mực không biết tốt xấu là gì. Hay là cô căn bản không hề yêu anh, tất cả chỉ là vì cô đang chịu đựng trước quyền thế của anh thôi?
Bây giờ, thừa dịp có cơ hội liền muốn giải trừ hôn ước, và quay lại với vị học trưởng kia?
Ánh mắt của Đoan Mộc Nam thay đổi, trầm xuống đến mức khiến người ta không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì, toàn thân tỏa ra một tầng ớn lạnh.
“Từ đầu đến cuối, em chỉ muốn nói với anh câu này thôi, đúng không?” Giọng anh không cao, nhưng trong lòng Thanh Thanh lại có chút ớn lạnh, khiến cô cảm thấy có chút hối hận.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Thế nhưng đã nói ra, cô cũng ngoan cố không chịu rút lại, một bầu không khí kết thúc lan tỏa trong phòng.
“...Đúng...”
“Em thật sự mong muốn anh đồng ý sao?” Khóe môi Đoan Mộc Nam nhàn nhạt cười một tiếng, không có một tia cảm xúc gì. Thanh Thanh sợ hãi và bất an.
“Thật tiếc là đã muộn….em không muốn kết hôn cũng không được...” Đoan Mộc Nam ưu nhã duỗi cánh tay ra, lấy hai quyển sổ màu đỏ trong túi ra ném trước mặt cô. Anh vừa mới ra ngoài chính là để lấy hai cuốn sổ này, là Tiểu Trung đưa đến.
Thanh Thanh nghi ngờ cầm lấy cuốn sổ, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nhìn chằm chằm vào nó, đó là hai quyển sổ chứng nhận kết hôn có ghi tên hai người, còn tấm hình chụp chung chính là lúc ở trên xe, anh kéo cô qua chụp, tấm vải đỏ ở phía sau là do photoshop.
“Anh?”
“Ngôn Thanh Thanh, hôm nay Đoan Mộc Nam anh chính thức kết hôn với em….”
“Đoan Mộc Nam, anh thật là vô sỉ...” Thanh Thanh rơi nước mắt, cô không ngờ rằng nhà họ Đoan Mộc thật sự cái gì cũng có thể làm được. Cô cũng không ngờ anh thật sự không hề quan tâm tới mong muốn của cô, còn ép buộc cô như vậy.

Chỉ để đổi lấy tự do cho anh.
Cô đột nhiên cười, nụ cười lạnh lùng, trong lòng nguội lạnh.
“Chúc mừng anh, đã đạt được mong muốn rồi.”Anh và cô chưa nghĩ đến sẽ lãnh hai cuốn sổ này, nhưng bây giờ anh đã làm rồi, tại sao lại cần cô làm vật trang trí? Đúng vậy, chỉ cần anh muốn, lúc nào có ông nội, diễn kịch chút là được rồi, nhưng bây giờ thì không cần.
“Em không vui sao?” Đoan Mộc Nam cất giọng lạnh thấu xương, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.
“Vui chứ, có nó rồi, anh liền có thể tự do, lúc nào có ông nội, tôi sẽ diễn kịch một chút...nhưng bây giờ...có thể để tôi đi không?” Cô buồn bã hỏi.
“Vội vàng hẹn hò với học trưởng sao?” Anh không ngờ cô lại trả lời như vậy, chẳng lẽ giấy hôn thú cũng không thể trói cô lại, không thể để cô hồi tâm chuyển ý, không thể khiến cô tin tưởng đời này anh và cô sẽ buộc chặt một chỗ?
Cô thật sự không yêu anh sao?
“Đúng vậy, có gì không được?” Anh có thể hoa huệ vây quanh, còn không cho cô hồng hạnh vượt tường sao?
Trái tim Đoan Mộc Nam run lên, một cô gái nhỏ nhắn mà cũng dám đùa giỡn với anh?
“Xem ra em vội vã không nhịn nổi nữa?” Trước mặt vị hôn phu của mình mà lại thẳng thừng muốn hẹn hò với người khác! Đoan Mộc Nam lông mi nhíu lại, trái tim đông cứng, dục vọng xấu xa dâng lên, trong mắt hiện lên lửa giận, tựa hồ chỉ cần một đốm lửa liền có thể bốc cháy.
“Làm sao? Chỉ có Đoan Mộc Nam anh mới có thể trái ôm phải ấp, còn tôi không thể có người thương, không thể yêu đương sao?” Trong lòng Thanh Thanh suy nghĩ, cô có Tiểu Vũ, Mỹ Mỹ lúc buồn đều có bạn bè ở bên anh ủi, anh cũng không phải là tất cả của cô.
Nhưng mà, câu nói này vào tai Đoan Mộc Nam lại không có ý này, giờ phút này trong mắt anh, cô không còn là cô vợ mà anh trân trọng nữa.
Lúc trước, cậu cô ở trước mặt anh nói cô thanh thuần như hoa bách hợp, xem ra hoàn toàn chỉ là một con đ* ngụy trang.

Anh cười lạnh:
“Đêm nay để tôi thỏa mãn cô, tôi nghĩ rằng tôi không kém bọn đàn ông bên cạnh cô đâu...”
Đoan Mộc Nam bá đạo đè cô xuống, cởi bỏ bộ quân phục trên người.
“Anh.. anh muốn làm gì?” Thanh Thanh hoảng sợ chống đỡ cơ thể kiện tráng đang tiến lại gần của anh.
“Cô quên chúng ta vừa mới lĩnh chứng sao? Đêm tân hôn đương nhiên là động phòng hoa chúc rồi...” Nói xong, Đoan Mộc Nam thô bạo hôn lên môi cô.
“Buông ra...hu..” Thanh Thanh hét lên, nhưng bị bao phủ bởi nụ hôn của anh.
Cô sợ hãi, nước mắt tuôn ra, trong lòng hối hận, tại sao lại chọc cho anh tức giận.
Thanh Thanh giãy dụa chỉ có thể càng khiến cho Đoan Mộc Nam càng thêm bá đạo chinh phục. Cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, có thể qua lại với người đàn ông khác nhưng lại muốn kháng cự hành động thân mật với chồng mình.
Động tác của anh lạnh lùng và thô lỗ, trong lòng anh, cô đã không xứng nhận được đối xử dịu dàng ôn nhu nữa, liền lập tức xé nát quần áo cô ra từng mảnh…
Thanh Thanh chỉ cảm thấy trên người ớn lạnh, quần áo không biết đi đâu, cô tuyệt vọng hét lên:
“Đừng...đừng làm như vậy...làm ơn….”
Cầu xin? Đóa hoa bách hợp cầu xin? Liền để anh nhìn xem đóa hoa bách hợp này thuần khiết đến mức nào!
Thân hình nóng hổi của anh áp sát cơ thể cô, dùng sức đẩy vào…
Thanh Thanh đau đến thấu tim, cô ôm chặt tấm ga giường màu trắng, không kìm được, nước mắt tuôn ra, lúc này, anh không chỉ làm tổn thương cơ thể cô mà còn cả trái tim cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.