Chương trước
Chương sau
Trần Chính Hòa nhìn thoáng qua Trương Tư Tề rồi quay sang nói với Dương Phàm:
- Xác định chưa?
Dương Phàm gật gật đầu, Trần Chính Hòa hơi lộ ra biểu tình vừa lòng nói:
- Vậy là tốt rồi.
Dương Phàm cảm thấy Trần Chính Hòa dường như có điều gì muốn nói nhưng không tiện mở miệng, liền cười nói:
- Để nói sau đi.
Sự ăn ý của hai cha con khiến tâm tình Trần Chính Hòa rất tốt. Ông cầm lấy chai bia, rót cho mỗi người một cốc đầy. Trần Chính Hòa cầm cốc, đứng lên nói:
- Mọi người cùng chạm nào.
Trong lòng Dương Phàm biết rất rõ, những gì Trần Chính Hòa đối xử hoặc nói với mình đều cực kỳ hàm súc. Phương thức nói chuyện này cần đối phương có thể lĩnh hội mới thú vị. Quả thật, cũng chính bởi vì trong lòng Trần Chính Hòa luôn áy náy cho nên vẫn không thể răn dạy Dương Phàm như một người cha được.
Bốn người uống một cốc xong thì ngồi xuống. Trần Chính Hòa thở dài nói:
- Đừng nói với hai anh họ của con. Hai đứa nó chưa được nếm đau khổ, có rất nhiều thứ mà chúng nó không quý trọng nên thường làm theo ý mình. Người có thói quen làm theo ý mình sẽ không có tiền đồ trong thể chế.
Dương Phàm cũng biết không nhiều về chuyện của Trần Xương Bình và Trần Xương Khoa, nghe giọng điệu của Trần Chính Hòa, dường như trong đó có chút chuyện gì đó, cho nên Dương Phàm thản nhiên cười hỏi:
- Kỳ thật tôi có một chút không rõ, tính cách và kinh nghiệm của tôi không thích hợp với cách an bài khởi điểm cao như vậy của ông cụ. Ông không sợ tôi sẽ gặp phải tình trạng nhà quê ra tỉnh sao?
Trần Chính Hòa cười cười nói:
- Ông cụ là do sốt ruột, sau khi liên tiếp thất vọng nên mới sốt ruột.
Nói chuyện xong, bốn người bắt đầu tập trung ăn cơm, sau khi ăn xong thì trở lại phòng khách. Dương Lệ Ảnh pha trà cho hai người rồi kéo Trương Tư Tề đi vào phòng trong nói chuyện.
Trần Chính Hòa lấy một tấm giấy mời trong cặp ra, đặt lên bàn nói:
- Chị của con gửi cho con. Nó quay về Bắc Kinh để dỗ dành ông cụ. Thực ra người mà ông cụ thích nhất chính là chị của con.
Dương Phàm nhìn giấy mời, thấy đơn vị chủ quản không ngờ là sở Công thương và thị ủy Thượng Hải, lập tức đánh giá cao thêm vài phần. Giấy mời như vậy không ngờ lại rơi xuống đầu một bí thư huyện ủy nho nhỏ.
Trần Chính Hòa chú ý tới ánh mắt Dương Phàm, cười giải thích:
- Lần này, bố cũng không rõ lắm về tình hình triển lãm kỹ thuật cao. Con cứ hỏi chị con ấy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, có lẽ cứ gặp Trần Xương Bình nói chuyện trước đại khái sự tình. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười cười nói:
- Thực ra chí hướng của chị con rất lớn, tuy nhiên không ở trong quan trường thôi. Nó đã muốn làm gì thì thường phải nắm chắc trên 50%.
Dương Phàm nhớ tới lúc nãy Trần Chính Hòa nói rằng ông cụ sốt ruột, liền hạ giọng hỏi:
- Có phải ông cụ sắp xuống không?
Trần Chính Hòa kinh ngạc nhìn Dương Phàm, sau đó gật đầu trầm trọng nói:
- Còn hai năm nữa là lui về tuyến hai, cho nên mới sốt ruột. Bác cả và bác hai của con thì bị tài vận ảnh hưởng nên thành tựu rất bình thường, cả đời này có lẽ chỉ dừng lại ở vị trí phó Cục trưởng. Tuy rằng bố vẫn còn lăn lộn được nhưng sau mười năm nữa thì sao? Trần gia không có người nối nghiệp!
Dương Phàm hơi hơi tò mò nói:
- Tôi thấy lạ là Trần Xương Bình và Trần Xương Khoa hóa ra lại không thể sống nổi trong thể chế nội địa sao?
Trần Chính Hòa lắc đầu thở dài nói:
- Xương Bình vốn làm ở sở Giao thông tỉnh Xuyên, 28 tuổi làm ở phòng Địa chính, ba năm trước lẽ ra phải thăng một cấp, nhưng kết quả là nó phạm sai lầm với một quả phụ, khiến đối thủ chụp được ảnh. Chuyện này ông cụ không thể bịt nổi, tiếp theo bị người báo cáo là nó lợi dụng chức quyền giao cho quả phụ kia không ít công trình. Sau đó quả phụ đó bị bắt. Xương Bình tuy rằng không ngồi tù nhưng cuộc đời chính trị cũng bị hủy. Xương Khoa càng kỳ quái hơn. Ban đầu nó làm ở sở Văn hóa, đang làm một phó phòng, đột nhiên từ chức không hề báo trước, khiến ông cụ mất ăn mất ngủ mấy ngày. Bố chẳng hiểu là rốt cục nó nghĩ gì nữa. Còn con, bố vốn nghĩ cho con đi theo lão Chu, cả đời học hành nghiên cứu thì tốt hơn. Ai ngờ ông cụ lại ra tay. Lúc trước, bố cũng đã phản đối, nói rằng con còn trẻ, nhưng ông cụ nói, sợ gì trẻ, chính là muốn thừa dịp còn trẻ mà rèn luyện. Hiện giờ xem ra, ánh mắt của ông cụ chuẩn hơn mắt của bố. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm nghe xong bất giác địa mỉm cười nói:
- Thật không?
Trần Chính Hòa không khỏi cười đắc ý nói:
- Thật. Nhưng còn phải xem là dòng giống nhà ai chứ. Nói về tính cách của con, mẹ con cũng cảm thấy rất lạ, con chẳng giống bố cũng không giống mẹ. Kết quả, có một lần lão Chu nói tính con giống ông nội và ông ngoại con kết hợp lại, chính là di truyền cách một thế hệ. Khi lão Chu nói, bố cũng có mặt ở đó. Ông cụ cực kỳ đồng tình với ý kiến này.
Nói xong Trần Chính Hòa mỉm cười đầy thâm ý. Dương Phàm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó.
Tiếp đó, Trần Chính Hòa nói:
- Sau này bố cẩn thận quan sát, phát hiện quả thật con rất giống ông cụ, có tính cách cực kỳ quyết đoán. Lúc đầu bố tưởng rằng tính con lạnh nhạt, xem ra bố đã nhìn nhầm. Đương nhiên, điều này chủ yếu là ảnh hưởng từ những gì mẹ con kể lại.
Cuối cùng Trần Chính Hòa kết luận một câu hơi có tính chất tự bào chữa.
Sau khi đại khái hiểu được nguyên nhân hậu quả, Dương Phàm cười lạnh hai tiếng. Trần Chính Hòa thấy bộ dạng bất bình tức giận của con trai mình, không khỏi cười nói:
- Đừng để trong lòng, kỳ thật ông cụ đã sớm biết sự tồn tại của con, cũng đã muốn đưa tay ra nhưng tính mẹ con rất ương bướng… Khi con còn nhỏ, bố đã nhiều lần đề nghị đưa con lên Bắc Kinh học tập nhưng đều bị cự tuyệt.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Sự thật chứng minh, mẹ là đúng. Hoàn cảnh ở Bắc Kinh có thể giáo dục ra người bình thường mới là việc lạ.
Trần Chính Hòa hiển nhiên hơi xấu hổ, khẩn trương nói sang chuyện khác:
- Có vết xe đổ của Xương Bình, con cần phải lấy đó làm gương, sau này nên cẩn thận, bớt phóng túng một chút. Nói thật lòng, với tuổi của con hiện tại, làm như vậy đã là không tồi rồi. Nhưng nói thế nào nhỉ, ai mà không hy vọng con của mình tốt lên chứ?
Dương Phàm tự nhiên hiểu được những gì Trần Chính Hòa muốn nói, quả thật sau này phải chú ý tới vấn đề nam nữ:
- Vâng, tôi biết rồi, sau này sẽ khống chế bản thân.
Có Dương Phàm cam đoan, Trần Chính Hòa không khỏi vui mừng cười nói:
- Vĩ Huyền là một địa phương quá nhỏ, không thể ở lâu. Trong vòng ba năm, con phải rời khỏi đó, đi tỉnh Xuyên hoặc lên một sở nào đó ở Bắc Kinh. Con cảm thấy ở đâu thích hợp thì đi.
Ở nhà khách đến khi ăn cơm chiều xong, Dương Phàm và Trương Tư Tề mới rời đi. Trần Chính Hòa đạt được mục đích, sáng hôm sau máy bay sẽ cất cánh sớm, vì vậy ông nói Dương Phàm không cần đến tiễn. Dương Phàm và Trương Tư Tề trở lại nhà. Chu Dĩnh mở cửa, thấy hai người cùng nhau trở về liền bĩu môi. Dương Phàm không thèm nhìn vẻ bất mãn của cô, thản nhiên đi vào buồng trong, đóng sầm cửa lại.
Trương Tư Tề cùng tiến vào, hơi lo lắng nói:
- Sao anh không dỗ nó một chút?
Dương Phàm ôm Trương Tư Tề, bế lên giường, bàn tay không an phận cho vào trong áo, cầm lấy bộ phận mềm mại nhẵn mịn kia, nói:
- Cô ấy còn đang nóng, chờ hết giận thì anh ra là được.
Trương Tư Tề đỏ bừng mặt mũi, bị sờ nắn khiến thân hình vặn vẹo, thì thầm hỏi:
- Kỳ thật Chu Dĩnh không tồi, vì sao anh không thích cô ấy?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Cô ấy là em gái của anh, sao có thể nghĩ tới việc nam nữ chứ?
Nói xong, Dương Phàm lại tăng lực vào tay, cười ha hả nói:
- Không ngờ giờ mới biết, em cũng thoải mái gớm.
Trương Tư Tề lập tức vặn vẹo càng nhiều hơn, thở dốc nói:
- Em chẳng tự nhiên đâu, chỉ ước gì tất cả phụ nữ đều tránh xa anh ra thôi.
Nói xong, cô ngẩng đầu, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên. Xem ra sau một phen chơi đùa, cô bé này đã động tình rồi. Đôi tay cô cũng ôm lấy cổ Dương Phàm càng chặt hơn, như thể sợ bị ai lấy mất.
Sau một hồi thân mật, chiếm đủ tiện nghi cả tay lẫn mồm, Dương Phàm nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh nữa liền ngừng lại nói:
- Anh ra xem sao.
Trương Tư Tề gật gật đầu, nét ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tan, bộ dạng động lòng người nói:
- Em chuẩn bị quần áo cho anh tắm nhé.
Dương Phàm quả là khá hiểu về Chu Dĩnh, chưa bao giờ cho rằng giữa Chu Dĩnh và mình tồn tại thứ gì gọi là tình yêu. Những cô bé bình thường thích đàn ông với lý do khá đơn giản. Hai người tiếp xúc với nhau không ít ở nhà Chu Minh Đạo, hơn nữa Dương Phàm lại đẹp trai, Chu Dĩnh thích cũng là rất bình thường. Theo Dương Phàm thấy, đây chỉ là sự xao động của tuổi mới lớn, chẳng có gì phải coi là nghiêm trọng cả.
Ra khỏi phòng, phát hiện trong phòng khách không có ai. Dương Phàm mỉm cười đẩy cửa phòng bên cạnh, quả nhiên thấy Chu Dĩnh mặc bộ áo ngủ màu hồng nhạt đang vật nhau với gấu bông.
- Đánh chết anh, đánh chết anh đồ hư hỏng. Đứng núi này trông núi nọ, bội bạc, hát hoa ngắt cỏ, phong lưu thành tính... ....
Chu Dĩnh mắng rất nhiều. Dương Phàm tựa vào cửa nghe thấy, không khỏi mỉm cười, liền châm một điếu thuốc.
Chu Dĩnh vừa quay đầu lại nhìn thấy Dương Phàm, nháy mắt khuôn mặt trở nên vui mừng, nhưng lại lập tức tối sầm mặt, nghiêm giọng hỏi:
- Anh tới làm gì? Sao không đi chơi với người của anh đi?
Dương Phàm cười đi tới, cũng không thèm quản Chu Dĩnh có đồng ý hay không, giơ tay ra bóp hai má cô, nói:
- Có vẻ giận không nhỏ nhỉ!
- Đau quá, anh khốn khiếp!
Chu Dĩnh mắng một tiếng nhưng không tránh né động tác thân thiết này của Dương Phàm mà giơ con gấu bông trong tay lên đập, nói:
- Không được né tránh.
Dương Phàm thành thật chịu mấy cú đập, lúc này Chu Dĩnh mới hài lòng mỉm cười, vẻ mặt hơi ai oán nói:
- Dương Phàm, vì sao anh không thích em? Em không xinh đẹp như Trương Tư Tề, tuy nhiên em cũng không kém mà. Trong đơn vị có không ít người theo đuổi em đấy.
Từ nhỏ, gia cảnh của Chu Dĩnh đã rất tốt, cô hoàn toàn là một đứa bé được cưng chiều, bởi vậy ít nhiều có chút vô tâm. Dương Phàm biết rõ tình hình của cô, chỉ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nói:
- Không tồi, cô bé của chúng ta đã trưởng thành rồi.
Chu Dĩnh bất mãn nói thầm:
- Có ý gì thế? Chẳng lẽ trước kia em nhỏ sao? Khi em biết anh, em đã tốt nghiệp phổ thông trung học rồi đó.
Nói xong Chu Dĩnh cúi đầu nhìn trước ngực, có chút hơi nhụt chí nói:
- Anh không thể lấy cỡ ngực lớn nhỏ để nói chuyện được đâu.
Xem ra bộ ngực nhỏ vẫn là điểm yếu của Chu Dĩnh.
Dương Phàm không kìm nổi cười nói:
- Nói cái gì thế? Trong đầu em chỉ có vậy thôi à? Đã sắp 20 tuổi rồi, đầu óc vẫn còn lung tung vậy? Anh nói cho em này, về sau nếu em thích nam sinh nào, nhất định phải đưa tới cho anh xem, anh đồng ý mới cho phép em đi cùng người đó.
Chu Dĩnh kinh ngạc trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Anh còn có xấu hổ hay không? Em thích ai mà anh cũng muốn xen vào à?
Nói xong Chu Dĩnh hơi mỉm cười, ghé lại gần nói:
- Anh, em làm tình nhân của anh được không? Hiện tại chẳng phải vẫn thịnh hành về nhà vợ là cơm, ra ngoài tình nhân là phở sao?
Lúc này Trương Tư Tề đứng ở cửa, nghe thấy hết, hiểu được cô bé này đang cố ý nói vậy. Trương Tư Tề liền nói với giọng hơi chua:
- Cô em nhà họ Chu, định đục khoét tường nhà chị à?
Chu Dĩnh lập tức cười cực kỳ vui vẻ, thừa dịp Dương Phàm không để ý, ôm lấy cổ Dương Phàm, ra sức cắn một cái vào mặt hắn, nói:
- ́m trà phải rót ra mấy chén. Em không cần quan tâm.
Dương Phàm đỏ mặt nhìn Trương Tư Tề, cười nói:
- Đừng thế, nhưng mà anh quan tâm.
Hừ! Trương Tư Tề quay đầu bỏ đi. Dương Phàm vỗ vỗ vào má Chu Dĩnh nói:
- Đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn đi nào.
Chu Dĩnh bật cười đắc ý, lăn lộn trên giường cực kỳ vui vẻ, không cần quan tâm rằng rất nhiều vị trí trên người mình đã bị người ta nhìn thấy.
Đi ra cửa phòng, thấy Trương Tư Tề đang tựa vào cửa đắc ý cười. Cô bé này cũng không phải ngốc, vừa rồi chỉ là giả vờ mà thôi. Quả thật, phụ nữ đúng là diễn viên trời sinh.
Dương Phàm nhận lấy quần áo, cười nói:
- Em cũng học xấu rồi đó.
Trương Tư Tề trừng mắt nói:
- Chẳng phải là anh làm hư em sao? Trước kia em là một người thuần khiết…
Còn chưa nói dứt lời, Dương Phàm đã đi vào nhà tắm. Trương Tư Tề tức giận dậm chân, quay đầu đi tới ngồi lên ghế sô pha. Lúc này Chu Dĩnh mới cười hì hì đi từ trong phòng ra, thấy Trương Tư Tề đang ngồi ngẩn người trên sô pha, liền bước tới, cười hì hì ngồi xuống cạnh Trương Tư Tề. Hai người ngồi chung một chiếc ghế có vẻ rất thân thiết. Chu Dĩnh ôm lấy cổ Trương Tư Tề , ra vẻ vô lại hôn vào cái cổ trắng nõn của Trương Tư Tề nói:
- Chà chà, vừa trắng lại vừa mịn, chẳng trách anh ấy lại thích như thế.
Mấy ngày nay hai người ở cùng nhau, Trương Tư Tề cũng đã quen với động tác của cô bé này, lập tức giơ tay sờ soạng Chu Dĩnh. Chu Dĩnh bị dọa nhảy dựng lên, tuy nhiên vẫn trúng chiêu, bị sờ một chút.
Trương Tư Tề đắc ý dào dạt nhìn tay mình nói:
- Ừ, không tồi, cách áo ngủ mà cảm giác vẫn tốt như vậy.
Rất hiển nhiên, Chu Dĩnh hoàn toàn không phải đối thủ của Trương Tư Tề, chỉ một lát đã thất bại. Cô bé đảo mắt, lại cười bước tới, ôm lấy cổ Trương Tư Tề nói:
- Chị, chị nói cho em đi. Khi hai người ở với nhau, anh ấy làm những gì với chị? Cái đó… hai người đã làm chưa?
Trương Tư Tề đắc ý cười cười nói:
- Làm thì thế nào? Không làm thì thế nào? Em chỉ là một cô nhóc, hỏi nhiều vậy làm gì?
Chu Dĩnh ra vẻ khinh thường nói:
- Được rồi, chị chỉ lớn hơn em ba tuổi mà cứ ra vẻ người lớn lắm ấy.
Trương Tư Tề cười nhìn ngực Chu Dĩnh nói:
- Có muốn thử so một lần không?
Ngực Trương Tư Tề tuy rằng không lớn nhưng vẫn ưu thế quá rõ ràng so với bộ ngực chỉ to bằng nắm tay trẻ con của Chu Dĩnh.
Bị nắm trúng điểm yếu, Chu Dĩnh lập tức ủ rũ, cúi đầu thở dài:
- Đây là do cha mẹ di truyền, không phải là do em muốn.
Nhưng Chu Dĩnh lại trở nên hưng phấn rất nhanh, tiến tới thì thầm bên tai Trương Tư Tề:
- Chị, anh ấy nhất định là đã sờ chị phải không? Để em cùng thử với nhé?
- Lăn đi!
Chu Dĩnh nhanh chóng sờ mó ngực Trương Tư Tề một phen rồi lập tức chạy mất, tiếp đó đắc ý cười ha hả.
Lúc này Dương Phàm đã tắm xong, nghe thấy Chu Dĩnh cười liền nói:
- Chà, nhìn cô bé này vui vẻ nhỉ.
Trương Tư Tề cười cười nói:
- Cứ như cô nhóc này thì em rất an tâm, không giống những cô gái khác, chẳng bao giờ hé răng nhưng đến thời khắc mấu chốt lại chủ động dâng hiến.
Dương Phàm liên tục ho khan nói:
- Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi, ngày mai anh còn phải quay về Vĩ Huyền.
Trương Tư Tề không buông tha, bước tới ôm cổ Dương Phàm nói:
- Anh nói thật đi, rốt cục đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi?
Đây là đề tài mà Dương Phàm không muốn nghe nhất, lúc này đương nhiên phải lái sang chuyện khác, cho nên bàn tay di chuyển rất nhanh, cho vào trong ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời há mồm cắn lên vành tai trắng mịn, thì thầm vào tai cô:
- Thế nào? Em cũng muốn nếm thử chút hương vị à?
Trương Tư Tề lập tức thất bại, đẩy Dương Phàm ra, hạ giọng nói:
- Em không tùy tiện như vậy đâu.
Nói xong, cô cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, khi đóng cửa phòng còn lớn tiếng nói:
- Không được nhìn lén.
Dương Phàm cười nói:
- Cần gì, có phải là chưa nhìn đâu? Cần gì phải nhìn trộm chứ?
Một chiếc khăn tắm bay ra, Dương Phàm nhanh tay bắt lấy, cười ha hả rồi quay về phòng ngủ.
Giữa trưa Dương Phàm mới trở lại Vĩ Huyền, chợt nghe có tiếng chuông cửa. Dương Phàm cười khổ, tự nhủ, quả thật là khó khăn lắm mới có được một hai ngày nhàn rỗi.
Sau khi mở cửa, Dương Phàm thấy có hai nam một nữ đứng đó, đứng trước hết không ngờ lại là Dư Kiện, không khỏi lập tức cười nói:
- Cơn gió nào thổi thầy Dư tới đây vậy?
Lúc này Lâm Đốn từ phía sau xông ra, cười giải thích với Dương Phàm:
- Thầy Dư tìm tôi, nói có chuyện cần tìm anh. Tôi bố trí cho họ nghỉ ngơi chờ từ sáng nay.
- Mau vào nói chuyện đi.
Dương Phàm cười lịch sự, mời mọi người vào.
Sau khi ngồi xuống, Dư Kiện nhìn xung quanh, cảm khái nói:
- Dương Phàm, sao em lại ở nhà khách thế?
Dương Phàm đưa thuốc ra mời hai người đàn ông, sau khi châm lửa thì cười nói:
- Em cũng chỉ là tiện thể thôi. Chỉ có một mình, ở nhà khách cho tiện.
Dư Kiện quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên mặt trắng ngồi bên cạnh, có vẻ muốn nói lại thôi. Dương Phàm đoán được khả năng là vì chuyện của cục Tài chính, trong lòng có chút không muốn quản, nhưng lại không để lộ ra mặt.
- Thầy Dư, thầy tìm em có việc gì vậy? Hai vị này là?
Lúc này, người đàn ông mặt trắng mỉm cười giơ tay ra nói:
- Tôi là Trần Bình Nam, hiệu trưởng trường Nhất Trung, còn đây là cô Triệu Nam, trưởng phòng hành chính tổng hợp của trường. Tôi được điều tới đây từ ba năm trước cho nên anh không biết tôi.
Triệu Nam mỉm cười bắt tay nói:
- Phó bí thư Dương là niềm tự hào của chúng ta đó, còn trẻ như vậy mà đã là bí thư huyện ủy.
Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:
- Tôi vẫn chỉ là phó bí thư, tuy nhiên chủ trì công tác thôi.
Nói thật, Dương Phàm cũng không thích Triệu Nam, trên mặt người đàn bà này lộ rõ vẻ nịnh nọt. Trần Bỉnh Nam thì có vẻ nho nhã, đúng với một người làm trong ngành giáo dục.
- Phó bí thư Dương, nói ra lại xấu hổ, chúng tôi tới tìm em để nhờ hỗ trợ.
Dư Kiện cười giải thích ý đồ đến. Trong lòng Dương Phàm hơi hồi hộp, tự nhủ quả thật là đau đầu. Kiểu gì cũng phải nể mặt Dư Kiện một chút rồi.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thầy Dư, thầy nói rõ tình hình xem nào?
Dư Kiện cười khổ nói:
- Sự tình là thế này, hai tòa nhà của trường Nhất Trung đã cũ quá rồi nên xuống cấp nghiêm trọng, đang tính xây dựng hai tòa nhà mới. Vấn đề là gửi báo cáo lên, lãnh đạo phụ trách của Thị đã phê rồi, nhưng bị dừng lại ở cục Tài chính, nói là không có tiền, bắt chúng tôi phải chờ.
Trần Bỉnh Nam lúc này cũng thở dài nói:
- Chuyện này ba năm trước đây tôi cũng đã có báo cáo cầu các ông bà ấy, nhưng bởi vì không có chút hương khói, kết quả là bị tắc ở cục Tài chính. Tôi cũng đã đi lại cục Tài chính nhiều lần rồi, cũng muốn mời cục trưởng Mẫn ăn cơm, người ta căn bản là không thèm để ý, chỉ nói không rảnh.
Trần Bỉnh Nam phỏng chừng là tức giận, nói chuyện hơi không kìm nén. Dương Phàm mỉm cười, thầm nhủ, anh có thể làm tới chức hiệu trưởng mà không biết cách lên cửa quan sao? Tìm mình trước, có lẽ là nghe ngóng thấy có gì nên mới tới xin xỏ, nhờ vả.
- Tôi biết cục trưởng Mẫn của cục Tài chính nhưng vì là cùng cấp, hơn nữa cục người ta cũng quan trọng hơn, cho nên khi làm việc, tôi cũng phải nhường anh ấy ba phần. Chuyện này, nói thật tôi cũng rất khó làm.
Dương Phàm không thể hiện vẻ từ chối thẳng thừng, ít nhất cũng không quá làm khó Dư Kiện.
Triệu Nam ở bên cạnh xen vào nói:
- Phó bí thư Dương, tôi thấy vị phó cục trưởng Tiền kia rất tôn kính anh, anh có thể giúp đỡ nói tốt mấy câu không? Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không quên anh.
Dương Phàm hơi trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Nam, trong lòng càng phản cảm hơn đối với người đàn bà này. Hắn thầm nhủ, chẳng lẽ tôi chỉ là hạng giẻ rách như vậy trong mắt cô sao?
- Nhất Trung là trường học cũ của tôi, thầy Dư là ân sư của tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm tới chuyện của Nhất Trung. Nhưng năng lực của tôi có hạn, chỉ sợ cũng là lực bất tòng tâm.
Lúc này Dương Phàm nói rõ luôn, khiến Trần Bỉnh Nam lén trừng mắt với Triệu Nam, ý tứ rất rõ, đừng có mở mồm nói lung tung nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.