Chương trước
Chương sau
- Cảm ơn sự tín nhiệm của huyện ủy, cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức, sau này tôi nhất định tuân theo quyết định của tổ chức, cố gắng hoàn thành tốt công tác của bản thân.
Khổng Thắng Đông đầu hàng, người thắng là ai thì đã rõ ràng.
Khổng Thắng Đông nói xong, Dương Phàm cười nói tiếp:
- Căn cứ quyết định của huyện ủy, công tác thường ủy sẽ được điều chỉnh như sau. Đồng chí Bảo Thành bí thư ban Pháp chế….
Sau khi nói xong nội dung điều chỉnh, Dương Phàm cười cười nói:
- Điều chỉnh lần này cũng chính là ý kiến cơ bản, các đồng chí không đồng ý với ý kiến có thể đề xuất, rồi cuối cùng mới báo cáo lên thị ủy phê chuẩn.
Cái gì mà huyện ủy nghiên cứu quyết định, cái này rõ ràng là quyết định của Dương Phàm, Bảo Thành và Diệp Minh Vũ đều không được như ý, trong lòng cứ lộn xộn mãi. Nhất là Diệp Minh Vũ, hắn đang ở vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ, vẫn có tiếng nói khá lớn. Bây giờ bị tống đến Ủy ban mặt trận tổ quốc thì nói ai còn nghe? Thường ủy vẫn là thường ủy, khác biệt đãi ngộ là rất lớn. Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chuyện này thị ủy đã đồng ý, nếu không Dương Phàm không thể làm như vậy. Có nói gì đi chăng nữa thì Diệp Minh Vũ và Bảo Thành cũng trở thành đồ bỏ đi.
Hội nghị kết thúc, các quyết định điều chỉnh đề ra, kết quả đều là thường ủy biểu quyết đa số, báo cáo lên thị ủy phê chuẩn. Trầm Ninh lên một cấp như nguyện vọng, trưởng công an huyện kiêm bí thư ban Pháp chế, chức vụ gọi thế cho gọn để tiện công tác. Lưu Nguyên ở thời khắc mấu chốt đi theo Dương Phàm, bây giờ đi đường cũng không cần cúi đầu mà có thể chắp tay sau đít, nện bước khoan thai. Những chỗ khác cũng điều chỉnh đôi chút, ví dụ như Vương Vĩ Tân trở về làm chánh văn phòng, Võ Cương tiếp nhận trưởng phòng Tài chính. Những cái này đều là điều chỉnh nhỏ, cũng không tính là chuyện thu hút. Thủ đoạn của Dương Phàm sau khi nhậm chức khiến không ít người lo lắng, đề phòng, rất sợ điều chỉnh cái ghế của mình.
Vua nào triều thần nấy, việc này đều có thể lý giải. Có người than thở, thì cũng có người "một người làm quan cả họ được nhờ".
Vài ngày sau, Trần Chính Hòa điện thoại tới, nói với Dương Phàm rằng đang ở sân bay. Chuẩn bị bay tới Giang Nam. Dương Phàm cũng không nghĩ gì nhiều, dặn dò Tô Diệu Nga phụ trách một số sự vụ cụ thể rồi tự mình lái xe lên tỉnh.
Khi tới tỉnh, Trần Chính Hòa và Dương Lệ Ảnh đã tới rồi. Lúc gọi điện, Dương Phàm cũng vừa tới nội thành.
- Dẫn bạn gái của con tới cùng đi, nói thế nào thì cũng phải xác định một chút. Bằng không thì con cũng đừng có tới.
Dương Lệ Ảnh nói xong cười hì hì, tuy nhiên trong giọng nói lộ ra sự kiên định.
Dương Phàm cười bất đắc dĩ nói:
- Trong chốc lát này thì con biết đi đâu chuẩn bị bạn gái đây chứ?
Dương Lệ Ảnh cười nói:
- Việc đó mẹ mặc kệ, trên đường đi con cứ kéo tạm một người cũng được.
- Ặc ặc…. Thật sự được sao?
Dương Phàm lẩm bẩm.
Dẫn ai theo cho tốt bây giờ? Dương Phàm cảm thấy đầu óc xoay vòng. Chúc Vũ Hàm thì không có hy vọng rồi. Nếu mẹ đã kiên quyết. Tốt xấu gì cũng phải dẫn một người đi thôi. Kết luận dường như chỉ có một. Đó chính là Trương Tư Tề.
Dương Phàm lấy điện thoại ra gọi tới số của Trương Tư Tề nói:
- Em đang ở đâu thế?
Trương Tư Tề vừa mới hết giờ làm buổi sáng. Trong lòng có chuyện nên đang đi dạo loanh quanh trên đường. Dương Phàm gọi điện tới khiến cô nàng cười tươi. Tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút không vui nói:
- Để làm gì? Em đang đi dạo phố.
Dương Phàm cười cười nói:
- Nói địa điểm, anh tới đó.
Trương Tư Tề thuận miệng nói tên phố cùng với tên một khách sạn bên cạnh. Không đợi cô nói tiếp Dương Phàm đã cúp máy. Cô gái nhỏ bực tức quơ nắm tay về phía điện thoại nói:
- Cái tên xấu xa này. Em đánh chết anh.
Đợi ngoài cửa khách sạn một lúc. Dương Phàm đỗ xe lại, mở cửa xe vẫy:
- Mau lên xe.
- Anh kêu lên là em lên chắc, sự việc lần trước còn chưa nói rõ ràng.
Trương Tư Tề nói thì nói như vậy, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Cho nên nói, phụ nữ có đôi khi không thể tính theo lẽ thường.
Xe vừa lăn bánh, Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Dẫn em đi gặp bố mẹ anh.
Trương Tư Tề giống như là bị sét đánh trước mặt. Lập tức ngây ngốc, một hồi lâu mới thốt lên:
- Chết mất, sao không nói sớm. Trước tiên đưa em về nhà thay bộ quần áo, bộ đang mặc cũng không ngay ngắn lắm.
Quả thực Trương Tư Tề ăn mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo sơmi cộng thêm một chiếc quần bò, Dương Phàm nhìn lướt qua nói:
- Không cần thay, thế này là tốt rồi. Eo ra eo, mông ra mông, khuôn mặt vẫn đầy đặn. Như vậy em còn không hài lòng, còn có để cho người ta sống hay không.
Trương Tư Tề nghe Dương Phàm nói lời này trong lòng rất thích thú, phụ nữ nào cũng đều thích đàn ông khen mình xinh đẹp. Tuy nhiên Trương Tư Tề vẫn có chút khẩn trương nói:
- Lần đầu tiên gặp hai bác dù sao cũng phải đứng đắn một chút mà.
Dương Phàm cười trêu ghẹo nói:
- Em hồi hộp thế!
Trương Tư Tề gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Ừm, đều tại anh, cũng không chịu nói sớm một chút.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Nói sớm cho em biết lại càng khẩn trương, làm không tốt thì có đến tối em cũng đừng nghĩ tới nhà ai.
Trương Tư Tề đảo mắt ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng đúng, có lẽ như thế.
Sau khi xe tới khách sạn Trần Chính Hòa ở, hai người đi vào trong, vừa đi Trương Tư Tề vừa khẽ hỏi:
- Vì sao muốn em gặp hai bác?
Dương Phàm cười nói:
- Bọn họ bắt anh dẫn bạn gái theo, mà hình như anh đã từng chấp nhận em là bạn gái rồi, không dẫn em thì anh dẫn ai đây? Hơn nữa, dâu xấu cũng muốn gặp bố mẹ chồng mà.
Vẻ lo lắng trên mặt Trương Tư Tề lập tức biến mất, sự bối rối, âu lo trong lòng suốt mấy ngày trời liền bị quét sạch. Hai tay kéo cánh tay Dương Phàm, có vẻ hưng phấn khác thường nói:
- Chân em run quá.
Đứng trước cửa phòng, Dương Phàm quay lại cười khích lệ Trương Tư Tề:
- Đừng lo, bọn họ không thích em, sẽ không cho em làm con dâu bọn họ.
Trương Tư Tề đang run sợ, lập tức mặt đỏ bừng, khẽ đánh Dương Phàm một cái nói:
- Anh càng ngày càng xấu.
Người mở cửa chính là Dương Lệ Ảnh, thấy Trương Tư Tề bên cạnh Dương Phàm, Dương Lệ Ảnh thoáng sửng sốt nói:
- Con thật sự dẫn một người tới à?
Nói xong quan sát Trương Tư Tề một phen từ trên xuống dưới nói:
- Không tệ, rất đẹp.
Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Trương Tư Tề:
- Đây là mẹ anh, nói chuyện bao giờ cũng thế, em đừng để ý.
- Cháu chào bác gái.
Trương Tư Tề khẩn trương chào một câu dễ nghe.
Dương Lệ Ảnh lập tức vui vẻ ra mặt, cười mắng Dương Phàm:
- Có ai nói mẹ như ngươi không? Đồ đáng ghét, cháu gái theo cô tới đây, đừng để ý tới nó.
Nói rồi Dương Lệ Ảnh lôi Trương Tư Tề đi vào trước, Dương Phàm theo sau cùng tiến vào.
Khi trông thấy Trần Chính Hòa, Trương Tư Tề có phần sửng sốt một chút, lập tức tiến lên nói:
- Cháu chào Trần thúc.
Trương Tư Tề xuất hiện, Trần Chính Hòa sau khi ngạc nhiên một lúc, lập tức cười vui bắt chuyện:
- Tư Tề lại đây, mau ngồi xuống. Cái thằng Dương Phàm này, sao dẫn người đến mà cũng không chú ý gì hả?
Dương Phàm vừa tiến vào, nghe thấy lời này liền phàn nàn:
- Làm lãnh đạo, nói chuyện không cần võ đoán như vậy được không? Là mẹ ép tôi dẫn tới, còn muốn tôi tiện tay kéo một người trên đường cũng được.
Trần Chính Hòa nghe xong không nhịn được cười, người mẹ nào trên đời cũng đều có một tâm tư, con của mình là tốt nhất, đều ước mang được nhiều người về.
- Ôi chao, tuy nói không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng dù sao cháu cũng là cô gái đầu tiên mà Dương Phàm dẫn về, nhìn xem, chú chưa chuẩn bị cái gì cả.
Trần Chính Hòa nhìn xung quanh, muốn tìm xem có đồ gì để làm lễ gặp mặt không. Dương Lệ Ảnh mỉm cười bước từ trong buồng ra, tay cầm sẵn một cái hộp nhỏ nói:
- Đừng tìm nữa, em đã chuẩn bị trước rồi, chính là thứ mà vẫn lo không tặng đi được đó.
Nói xong Dương Lệ Ảnh đưa cái hộp nhỏ cho Trương Tư Tề nói:
- Mở ra xem đi, coi có thích không.
Trương Tư Tề nhìn Dương Phàm, thấy hắn gật đầu, nhận lấy hết sức ngại ngùng, vừa mở ra thì thấy bên trong là đôi hoa tai bằng ngọc. Ngọc là ngọc bích xanh lục, tạc hình Quan m.
- Thứ này có giá trị hay không bác cũng không biết, năm xưa bà nội Dương Phàm cho bác, bây giờ giao cho cháu bảo quản.
Trần Chính Hòa nhìn lướt qua nói:
- Nhìn cũng không tệ lắm, không phải là đồ gia truyền đó chứ?
Dương Lệ Ảnh cười nói:
- Em cũng không biết, hình như không thấy nói như vậy. Cứ coi như của hồi môn của Dương Phàm đi, chắc là cũng không đáng giá lắm, coi như quà kỉ niệm.
Trương Tư Tề rất thích đôi hoa tai nhỏ này, mặc kệ như thế cũng đại biểu cho việc mình được gia đình này chấp nhận. Trần Chính Hòa thấy Trương Tư Tề đến đây, rất nhiều lời muốn nói đành kìm nén trong lòng, tạm thời cũng khó mà nói. Chỉ hỏi Dương Phàm gần đây làm những gì, Dương Phàm kể mấy việc cơ bản một chút, khi kể đến cuộc nói chuyện với Lý Thụ Đường, Trần Chính Hòa lộ ra vẻ mặt trầm tư.
- Ôi, đúng là thanh niên, phương thức biểu đạt không đủ kín đáo. Tuy nhiên, có thể nói rõ ràng như thế, Lý Thụ Đường cũng sẽ không làm khó dễ con đâu. Dù sao con làm ra thành tích thì hắn có chiến tích của lãnh đạo mà.
Dương Lệ Ảnh nghe thấy hai người nói chuyện công việc, lập tức bất mãn nói:
- Cơm trưa con nó còn chưa kịp ăn? Trước tiên đi ăn đi.
Bốn người xuống phòng ăn dưới lầu, ăn đơn giản một chút, Trần Chính Hòa đề xuất uống chút rượu, Dương Phàm cười nói:
- Thôi bỏ đi, cái thứ rượu này có thể không uống sẽ không uống. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Chính Hòa cau mày hỏi:
- Con không thích uống rượu à? Hay là không thích uống rượu cùng bố?
Dương Phàm hỏi lại:
- Ông cho là sao?
Trần Chính Hòa cười cười, không hề tức giận, thản nhiên nói:
- Tình hình như nào cũng không thể thay đổi một vài thứ.
Dương Phàm không tiếp tục giằng co vấn đề này, cũng thản nhiên nói:
- Ngoại trừ xã giao, tôi không uống rượu. Ông đã kiên trì, uống chút rượu cũng được.
Trương Tư Tề đối với cách nói chuyện giữa hai cha con có phần không hiểu, mắt hết nhìn chằm chằm bên này lại nhìn bên kia. Dương Lệ Ảnh cười khẽ nói:
- Đừng động đến bọn họ, một đôi bướng bỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.