Đinh Huyên tỉnh lại trong ánh nắng buổi chiều rạng rỡ, giường đệm dưới người ấm áp thoải mái, tựa như không khí mang theo mùi tia nắng nhàn nhạt.
Cô mở mắt trong ý thức mơ hồ, sau khi nhìn thấy rõ trên tủ đầu giường đặt một bộ sách y khoa, cô bật dậy, nhưng lại vì cơn nhức đầu dữ dội mà trước mắt biến thành màu đen, cô nằm lại trên giường lần nữa.
Không kịp đợi choáng váng trước mặt tan đi, phản ứng đầu tiên của Đinh Huyên là kéo chăn ra —— quần áo cô đang mặc không phải của mình, mà rõ ràng là bộ đồ ngủ phái nam quá cỡ. Hơn nữa, căn phòng xa lạ, trang hoàng xa lạ…
Máu toàn thân cô đều xông lên đầu, xuống giường chạy đến cửa, kéo cửa mở ra.
Đoàn Luật Minh đứng ở cửa.
Đinh Huyên khó khăn lắm mới dừng bước không đụng vào người anh.
“Tôi nghe thấy em tỉnh lại.” Đoàn Luật Minh không có biểu cảm gì, lùi về sau một bước, xoay người, trong tay cầm một đôi dép màu trắng, đặt trước bàn chân trần của Đinh Huyên.
Đinh Huyên ngây ngẩn cả người, nói không nên lời. Sau khi hoàn hồn cô co ngón chân, mang dép vào: “Em…” Cô cất tiếng, âm thanh khàn khàn, “Tối qua em ——”
“Em uống say.” Đoàn Luật Minh đơn giản vạch ra sự thật, xoay người đi về phía phòng ăn, “Tối qua khi tôi về nhà trông thấy em ở ven đường chống thân cây nôn mửa, thế nên tôi đưa em trở về.” Anh vừa rót nước ấm vừa hỏi, “Không nhớ ư?”
Trong đầu Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-ngoi-but-dua-anh-toi/2853806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.