Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 12. Vết Bầm
…
Xung quanh tối om. Ngu Tiểu Văn mò mẫm đến mép giường, ngả người ra sau rồi c** q**n áo, theo bản năng tự giải quyết cho mình. Y cảm nhận lần này rạo rực đến mức khiến cả bàn tay toàn là nước.
Âm thanh nhóp nhép phát ra nghe có chút kinh tởm, làm y luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi vẫn còn chút lý trí. Những âm thanh đó là minh chứng cho sự bất thường, b*nh h**n và kém cỏi của cơ thể Ngu Tiểu Văn.
Nhưng hôm nay, đầu óc y dường như đờ đẫn hơn bình thường, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng biến mất. Y chỉ muốn phát điên lên, chỉ mong có thể nhanh chóng giải tỏa, chỉ cần thỏa mãn một chút, chỉ một chút thôi là đủ rồi.
Trong tiếng động nhóp nhép ngày càng gấp gáp, ánh sáng bất chợt lóe lên trong bóng tối. Ngu Tiểu Văn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Y thấy ánh sáng từ khe hở dần lan rộng ra, rồi một bóng người xuất hiện trong đó. Bóng người ấy tiến về phía y.
… À.
Y chợt nhận ra, đây là một giấc mơ.
Cũng giống như bao lần khác, khi rơi vào cơn mê trong kỳ đ*ng d*c mà không có thuốc, y lại mơ thấy giấc mơ đó.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, nhân vật chính tiến lại gần y, ngồi xuống, đặt một vài thứ lên chiếc bàn đầu giường.
Ngu Tiểu Văn vừa tự giải quyết vừa nhìn gương mặt người kia trong ánh sáng lờ mờ: “Cậu… đến trễ quá, tôi tự làm một lúc rồi.”
Nhân vật chính nhìn động tác của y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dung-noi-chuyen-tai-ha-tieu-than-j/4653856/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.