Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 6. Được rồi
Tên tống tiền cúi đầu. Chân mày y nhíu lại, trông vừa mơ hồ vừa thất thần.
Lữ Không Quân nghĩ: “Tại sao cậu lại tìm đến tôi?”. Nhưng nếu vấn đề này liên quan đến nguyên nhân, hậu quả phức tạp, thì với trạng thái hiện tại của tên tống tiền e rằng sẽ hơi khó lý giải.
Vì vậy, anh đổi sang cách hỏi khác.
Anh tiến lại gần đối phương, nhấn mạnh từng chữ một lần nữa: “Ngu Tiểu Văn, mục đích cậu tìm tôi là gì?”
Tên tống tiền: “…”
Tên tống tiền vẫn đang trong trạng thái đ*ng d*c. Nhưng nhờ tác dụng an thần của thuốc nói thật, hơi thở của y đã không còn hỗn loạn và hành vi cũng không còn kích động như trước. d*c v*ng của y được thể hiện theo cách khác, bằng những hơi thở sâu và dài hơn, cổ cũng ửng đỏ.
Lữ Không Quân nhìn trạng thái của tên tống tiền, tiếp tục đơn giản hóa câu hỏi: “Cậu muốn gì?”
Một giọt nước mắt lại rơi xuống quần.
Y thở hắt ra, kìm nén trả lời: “Tôi muốn cậu.”
Lữ Không Quân chờ đợi.
Chờ đợi y nói tiếp.
Đối phương mãi vẫn không nói gì, anh bèn dẫn lời cho đối phương: “Cậu muốn tôi làm gì? Cứ nói ra đi.”
Tên tống tiền hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi muốn cậu.”
Lữ Không Quân lại đợi thêm một lúc, nhưng tên tống tiền vẫn lấp lửng ở nửa câu trước mà không nói ra yêu cầu chính phía sau.
Ở tình huống thông thường, những đối tượng bị tiêm thuốc nói thật sẽ thuận theo mà trả lời các câu hỏi của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dung-noi-chuyen-tai-ha-tieu-than-j/4653850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.