Hốc mắt Xá Cơ Hoa cũng ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn nhất quyết không tha như cũ: "Biết trở lại là tốt rồi, nếu không tớ nhất định sẽ đánh đến nước Anh."
"Coi như cậu cũng có chút lương tâm, có thể nhận ra tớ, nếu không cậu nhất định sẽ chết." 13 năm không gặp, hai người ôm nhau, giống như không bởi vì thời gian xa cách mà có một chút lạnh nhạt nào.
"Tất nhiên, ai tớ cũng sẽ quên, nhưng sẽ không thể quên người thiếu tiền tớ được, cậu đã trở lại, vậy thì lấy ra đi." Xá Cơ Hoa vừa dứt lời, liền cười ha hả đưa tay đòi tiền mua kẹo mà năm đó cô đã đưa cho Hạ Tình Vũ khi cô ấy đi.
Cô gái đáng ghét, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, đã vô lại mà còn keo kiệt! Nếu như cô ấy thật sự có thể thay đổi, vậy thì tổ tiên cũng phải mở mắt.
Hạ Tình Vũ liếc mắt, nhịn đến khóe miệng muốn rút gân: "A Hoa, sao cậu vẫn không thay đổi một chút nào vậy!" Sau đó liền xem bàn tay đang duỗi ra như không có, cô gái này, thật sự có năng lực khiến Thánh Nhân cũng phải nổi điên.
Xá Cơ Hoa trừng mắt: "Hạ Tình Vũ, nếu còn dám gọi tớ là A Hoa, có tin tớ sẽ đánh cậu hay không!"
Cô vừa nghe đến chữ A Hoa liền tức giận, đây là chuyện gì chứ, rõ ràng là một bông hoa đẹp lại biến thành gieo vần hoa, nỗi bực này đừng có kéo dài nữa được hay không.
Hạ Tình Vũ giật nhẹ khóe miệng, khiêm tốn cười một tiếng, vài chục năm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/4185/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.