Cô gái kia trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn xoi mói của bao người, thong dong đẩy hành lý ra khỏi sân bay, vừa bước ra ngoài lập tức lấy kính đeo lên. Tuy gọng kính mơ hồ che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng bóng dáng xinh đẹp mềm mại vẫn thu hút không ít ánh nhìn.
Đứng ở cửa sân bay, Hạ Tinh Vũ khoan khoái hít vào thật sâu bầu không khí quen thuộc, gương mặt dịu dàng yêu kiều là thế, nhưng trong lòng lại đang hết sức kích động, chỉ muốn gào thét thật to, bởi vì kìm nén mà bàn tay nắm thanh xe đẩy xiết chặt đến trắng bệt.
Mười ba năm rồi, cuối cùng cũng đã quay về, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác xa với trí nhớ, kiến trúc đơn sơ đã được những dãy nhà cao tầng thay thế, không khí trong lành mát mẻ cũng dần dần bị thay bởi sự xa hoa lãng phí, ngày càng nồng nặc mùi vị cạnh tranh.
Tuy rằng như thế, cô vẫn rất yêu thích thành phố này, nơi đong đầy những ký ức ‘ rung động lòng người’ cùng với tuổi thơ vô cùng đặc sắc.
Bên ngoài, xe đi xe lại như mắc cửi, Hạ Vũ Tinh đứng ở trước cửa sân bay, giơ tay vẫy xe, không bao lâu, một chiếc taxi màu vàng liền dừng ở trước mặt, tài xế vội vàng xuống xe, giúp đưa hành lý lên.
Lúc này, một chiếc taxi màu xanh lá cây cũng đúng lúc trờ tới, xe còn chưa dừng hẳn, thì người trong xe đã nhanh chóng xách túi hành lý xinh xắn lên, vội vàng mở cửa xuống xe, rút tiền từ trong túi ra đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-dai-ca-bi-de-roi/4184/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.