Edit: jena
Trong xe hơi, gia đình bác sĩ Triệu an toàn ngồi nghỉ ngơi, trên người không có vết thương nào, nhìn qua không giống như có vấn đề gì. Nhưng Sở Nhuế lại nhạy cảm nhận ra có chỗ không đúng.
Một gia đình năm người ngồi trong xe, dựa bên cửa sổ có bốn cái đầu của người lớn, tóc rũ trước mắt, thần sắc mất tinh thần. Áp suất trong xe thấp, vừa mở cửa sẽ cảm thấy chóng mặt ngay.
"Tốt quá, bác sĩ Triệu, mọi người không sao hết, vẫn chưa đi ư?" Hứa Diệu thành thục chào hỏi với đối phương, kỳ lạ là đối phương lại không đáp lời.
Có năm người trên xe nhưng chỉ có cậu bé ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt sợ hãi mờ mịt, cậu bé cố sức vòng qua ông mình ở bên cạnh, bò xuống xe, bóng cao su trong lòng cậu bé vì động tác của cậu nên rơi xuống đất, lăn ra xa.
Sức khỏe của Sở Nhuế chưa ổn định, Thương Trọng Lệ dìu anh, Sở Nhuế muốn nhìn vào trong xe, Thương Trọng Lệ cũng đi theo anh.
"Bác sĩ Triệu?" Sở Nhuế khàn giọng lên tiếng.
"Anh đừng gọi!" Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên.
Sở Nhuế kinh ngạc cúi đầu.
Anh nhìn cậu bé chăm chú, cậu bé cũng nhìn anh.
"Sao lại không gọi ông ấy?" Bác sĩ Triệu là cha của cậu bé.
"Vì em đã gọi nhiều lần rồi, bọn họ không nghe thấy tiếng em." Cậu bé buồn bã nói.
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Em không biết..." Cậu bé nhìn quả bóng cao su lăn trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556398/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.