Edit: jena
Giữa màn sương trắng, bốn người đi bộ trong vô định, không biết đã đi được bao lâu, nhưng họ đã đi được một quãng khá xa.
Ngẩng đầu nhìn, có thể nhìn thấy một góc của một tòa nhà cao tầng giữa sương mờ, đôi khi họ cũng nhìn thấy cột điện hoặc bầu trời.
Tiếng máy bay trực thăng vang vọng xung quanh, dù chỉ kéo dài khoảng 10 phút nhưng giữa không gian im lặng thì âm thanh ồn ào này cũng vô cùng đặc biệt.
Khắp nơi trên thế giới đã thử nhiều cách, thậm chí còn sử dụng vũ khí hạng nặng, đôi khi ở nơi xa, qua màn sương, họ nhìn thấy những cột khói hình nấm rực rỡ khổng lồ cùng tiếng động vang dội, đâu đâu cũng có phế tích cùng vũ khí đổ nát, chỉ cần chạm vào liền bỏng rát da người, đôi khi họ còn nhìn thấy cả xác của một vài con dị thú, nhưng nhiều hơn cả là xác người la liệt.
Có một số người lánh nạn trong khu an toàn, một vài khu an toàn đã thất thủ, bị phá hủy và con người bị những sinh vật dưới lòng đất ăn thịt.
Không một nơi nào an toàn.
Rạng sáng có một tiếng động cực lớn, ở một nơi khá xa truyền đến, Sở Nhuế bị âm thanh này làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy bầu trời đã không thấy từ lâu, bầu trời xám xịt, màu xanh sẫm màu, nó tồn tại được vài phút ngắn ngủi rồi lại bị sương trắng che lấp.
"Hình như là từ phía đông Thái Bình Dương." Thương Trọng Lệ nhìn ánh sáng vừa lóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556392/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.