Bốn tiếng sau, hệ thống điện không còn hoạt động, màn hình TV chỉ còn lại những đường sọc màu trắng.
Bên ngoài là màn đêm vô tận, Sở Nhuế ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại đầu vẫn đau, anh như chết lặng, đau đớn từ trong đầu bắt đầu lan ra.
Sở Nhuế nhìn sang bên cạnh, Thương Trọng Lệ ngủ bên mép giường anh, ngủ đến vô ưu vô lo.
Em ấy chắc chắn cũng rất mệt.
Sở Nhuế dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa gáy Thương Trọng Lệ, vuốt ve tóc của cậu.
Sương mù ngoài cửa sổ, trên cửa sổ lại không có hơi nước, Sở Nhuế đoán sương mù trong ảo cảnh không phải do hơi nước ngưng tụ, khi họ vào ảo cảnh, anh cũng cảm thấy sương mù xung quanh mình rất kỳ quái, nhẹ nhàng bay bay, giống như là chạm vào được thật.
Sở Nhuế nhìn cửa sổ đến xuất thần, chỉ một thoáng, trong màn sương chợt lóa lên thứ gì đó.
Sở Nhuế chớp chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Màn sương trắng mơ hồ, làm gì có thứ nào khác.
Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy một gương mặt khổng lồ, đó là một gương mặt có tóc và râu dài, không phải vật quái hay quỷ ma, mà là một người khổng lồ.
Sở Nhuế nuốt nước bọt, ngón tay bất an cuộn tròn lại.
Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ thêm mười phút, vẫn không nhìn thấy thêm được thứ gì khác thì mới từ từ xoay cổ, nhìn xuống mặt giường nhung lụa.
Anh không hoa mắt, anh chắc chắn nhìn thấy rõ!
Ở trong không trung có thứ gì đó to lớn khổng lồ.
Nhưng đây là một biệt thự trong núi cao hai tầng, tính từ mực nước biển cũng phải cao hơn hai trăm mét, một quái vật khổng lồ đến mức nào mới có thể cao đến mức này? Hay là nó bay giữa không trung? Vừa rồi anh nhìn thấy thứ gì đó như lông chim thổi qua...
"Sao lại ngồi dậy rồi?" Giọng điệu lười biếng của Thương Trọng Lệ vang lên, thoải mái híp mắt, dựa vào gần anh, cánh tay vòng qua ôm lấy eo anh.
"Bụng và lưng còn đau không?" Sở Nhuế hỏi.
Bị Túc Văn đá nhiều lần như vậy, dù thân thể bằng sắt bằng đồng cũng không chịu nổi, nhưng Thương Trọng Lệ lại không kêu đau, rõ ràng khi đó mặt mũi nhăn nhúm không thể mở mắt nổi.
"Đau chứ!" Thương Trọng Lệ than thở một tiếng, úp mặt vào bụng Sở Nhuế.
Sở Nhuế liếc mắt: "Xem lần sau em còn dám cậy mạnh không!"
Thương Trọng Lệ không đáp, cậu che mặt nên không thấy rõ biểu tình, Sở Nhuế chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
"Không cậy mạnh thì anh đã chết rồi."
Rũ mắt, đôi mắt anh tĩnh lặng như nước: "Chết không có gì đáng sợ."
Thương Trọng Lệ nín thở: "Rõ ràng là có cách, chỉ cần thử một chút, suy nghĩ thêm một chút... Nhưng anh chỉ nghĩ đến cách hy sinh chính mình... Em không hiểu."
Khi đó, lúc cậu bổ kiếm về phía vật quái màu xanh, Sở Nhuế chắc chắn đã biết mạng của anh đã liên kết với nó, nhưng anh không hề lên tiếng.
Nghĩ đến việc mình thiếu chút nữa đã tự tay giết chết Sở Nhuế, hai tay cậu run lên.
Sao mà nhẫn tâm thế... Để cậu phải giết chết chính tình yêu của mình.
"Đôi khi em cảm thấy sự bình tĩnh của anh rất tàn nhẫn."
Sở Nhuế mím môi: "Giết anh là cách tốt nhất."
Trong nháy mắt, anh đã nghĩ đến rất nhiều cách, những cách khác nhau tương ứng với những khả năng khác nhau, dù là giết Túc Văn hay là phá hư máy tính đi nữa cũng không thể làm gián đoạn quá trình dung hợp, còn giết Bàng Kỷ, anh không thể làm được...
Giết anh là biện pháp an toàn nhất.
"Cách tốt nhất? Vậy anh có nghĩ đến em không, khiến em khổ sở là cách tốt nhất sao? Anh không sợ em..." Thương Trọng Lệ bật dậy, giọng điệu sầu não.
"Em sẽ không." Sở Nhuế chắc chắn mà ngắt lời cậu.
Thương Trọng Lệ sửng sốt.
Sở Nhuế nhìn cậu: "Em sẽ không tự sát, tự sát là cách trốn tránh yếu đuối nhất, em sẽ không làm vậy, ít nhất là khi ấy, em sẽ tiếp tục sống để chăm sóc cho Bàng Kỷ."
"Ha..." Thương Trọng Lệ cười khổ, lưng hơi cong xuống: "Anh đúng là... Hiểu em quá... Nhưng sự hiểu biết đó thì em thà không cần còn hơn."
Sở Nhuế nói xong, cảm thấy mình quá thẳng thắn. Nếu là cặp đôi khác sẽ làm nũng hay an ủi gì đó, nhưng anh lại không làm được. Vốn dĩ anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông không có EQ cao.
"Em... giận hả?"
Sở Nhuế nghiêm túc dò hỏi, Thương Trọng Lệ đau lòng cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ: "Em sẽ không giận anh." Cậu dừng một chút, nói tiếp: "Cách làm của anh đúng, so với tính mạng của nhiều người khác thì tình cảm của chúng ta nhỏ bé không đáng kể."
Sở Nhuế hiểu cậu, cậu cũng hiểu Sở Nhuế, nếu gặp lại tình huống tương tự, Sở Nhuế vẫn sẽ dứt khoát lựa chọn hy sinh bản thân.
Nhưng hiểu là một chuyện, cậu vẫn không thể bình tĩnh chấp nhận Sở Nhuế làm như vậy, bình tĩnh đối diện với cái chết như thế.
Nghe xong lời Thương Trọng Lệ, khóe miệng Sở Nhuế giật giật, còn chưa nói gì, Thương Trọng Lệ đã nói trước: "Anh đói bụng rồi đúng không, em giúp anh chuẩn bị thức ăn." Nói xong, Thương Trọng Lệ đã xoay người bước xuống giường, cũng không quay đầu, đi thẳng ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Sở Nhuế mới chấn động cả người.
"Phụt ——" Hứa Diệu ôm bụng cười ha ha, "Đây là thịt? Ra là cậu không biết nấu ăn!"
Đới Hiển Hoài đỏ mặt tía tai, dùng một đôi đũa khác gắp miếng thịt trong đũa Hứa Diệu vào dĩa: "Không thích thì đừng ăn!"
Hứa Diệu ý thức được mình đã chọc cho người ta giận dỗi, liền thu liễm lại, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà giương lên, giọng nói vẫn mang theo ý cười: "Tôi sai rồi, sai rồi, đạo sĩ phải nền nã, tôi không nên cười lố lăng như vậy, thật là quá đáng!"
Đới Hiển Hoài cũng không để tâm, hắn đã quen Hứa Diệu cũng phải 30, 40 năm, tên này luôn miệng nói một đằng, đầu nghĩ một nẻo
Không thay đổi được!
Hai người náo loạn trong bếp, Thương Trọng Lệ vào bếp, trên mặt viết rõ người sống chớ đến gần. Vừa vào đã vùi đầu nấu nướng, cắt thịt luộc rau, "cạch cạch cạch", "cộc cộc cộc", không nói một câu nào nhưng động tĩnh thì rất lớn.
"Cậu ta làm sao vậy? Ăn thuốc nổ?" Hứa Diệu cảm thán: "Ôi người trẻ tuổi, tố chất thân thể tốt quá, bị trọng thương như vậy mà vẫn chẳng khác gì bình thường."
Đới Hiển Hoài cũng không hưởng ứng, im lặng trợn mắt.
"Nấu cơm cho Sở Nhuế nhà cậu à?" Hứa Diệu hỏi.
Thương Trọng Lệ nghe thấy tên Sở Nhuế, động tác đột nhiên dừng lại, Hứa Diệu thò đầu lại gần xem, nhìn thấy hai mắt Thương Trọng Lệ đỏ bừng.
"Làm sao vậy?"
Thương Trọng Lệ nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu buồn bực: "Ông nghĩ anh ấy làm vậy là vì sao?"
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài không hiểu gì.
"Vì sao là vì sao?"
Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn hai người họ, quay đầu nhìn cái thớt: "Thôi quên đi."
Hai người: "..."
Hứa Diệu vén tay áo, làm bộ làm tịch trêu chọc: "Tôi biết rồi, có phải cãi nhau hay không, chậc chậc, nhìn bộ dạng như dầu sôi nước bỏng này của cậu, đừng có mà dọa sợ Sở Nhuế đấy!"
"Tôi không có giận anh ấy!" Thương Trọng Lệ cắn chặt răng.
"Tôi hỏi hai người, nếu một người hy sinh bản thân để cứu nhiều người khác, nhưng lại phụ lòng người yêu người đó nhất, hai người sẽ làm gì?"
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài hiểu ra.
"Đương nhiên là hy sinh chính mình." Đới Hiển Hoài đáp: "Tôi vì tính mạng của những người vô tội nên mới rời khỏi Đạo môn, lựa chọn lưu lạc một mình."
Thương Trọng Lệ sửng sốt, không ngờ Đới Hiển Hoài lại dứt khoát như vậy.
Hứa Diệu: "Lựa chọn của mỗi người không giống nhau, nhưng với người đã sống lâu như tôi, chứng kiến nhiều sinh tử biệt ly, vui buồn tan hợp, tôi chỉ biết rằng không phải hai người mãi mãi ở bên nhau mới yêu nhau, cũng không phải chỉ có ngọt ngào triền miên bên nhau mới là tình yêu. Sống hay chết căn bản không quan trọng như vậy, hai người yêu nhau quan trọng nhất là phải hiểu nhau, quan trọng nhất là tình cảm của cả hai."
Thương Trọng Lệ nghe xong thì biểu tình trở nên phức tạp.
Cậu biết Hứa Diệu nói đúng, nhưng cậu thật vất vả mới có được thứ mình muốn, vì vậy muốn giữ lại ở bên mình.
Đương nhiên cậu cũng biết rõ tình huống khi đó, nếu Sở Nhuế không nói vật quái màu xanh liên kết với sinh mạng của anh, cậu chắc chắn sẽ giết chết vật quái màu xanh, kiếm của cậu cầm chắc trong tay, sau vết chém đầu tiên là vết chém thứ hai, khi đó tình huống nguy cấp, Túc Văn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, Sở Nhuế không lên tiếng cản cậu, dù anh có muốn nói thì thời gian cũng quá gấp gáp, chi bằng để anh hy sinh chính mình.
Sở Nhuế chỉ có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn, nhưng cậu không thể chịu nổi, nghĩ đến cảnh chính tay cậu giết chết anh thì tim cậu như bị bóp nghẹn, cho nên mới chuyển mặt yếu đuối của minh thành sự bất mãn với Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ chuyên tâm nấu cơm, nhưng lần này động tĩnh đã nhỏ hơn nhiều.
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài lại nhìn nhau.
Có lẽ vấn đề đã được giải quyết rồi.
"Để tôi đi xem thằng nhóc Sở Nhuế..."
"Tôi cũng đi..."
Hai ông già gần 200 tuổi chân trước chân sau chạy lên lầu.
Đới Hiển Hoài đi ở phía sau: "Ông tùy tiện nói dối hai câu, vậy mà lại đánh bậy đánh bạ mở được khúc mắc trong lòng nó."
"Cái gì mà đánh bậy đánh bạ, cái này là biết giữ cũng phải biết buông, vạn vận trên đời chỉ có buông thì mới đắc đạo được. Đồng chí nhỏ, tư tưởng giác ngộ của cậu chưa đủ cao đâu, dù sao tuổi cũng vẫn còn nhỏ..."
Đới Hiển Hoài vừa đi vừa trợn trắng mắt.
Lại nữa, lão già thích lên mặt dạy đời này.
Đi một lúc, Đới Hiển Hoài đụng đầu vào lưng Hứa Diệu: "Sao đột nhiên dừng lại!" Hắn không vui ngẩng đầu, Hứa Diệu sững người như một khối gõ, im lặng nhìn thẳng về phía trước.
Bọn họ đi lên cầu thang, phòng khách tầng hai có cửa sổ hướng ra ngoài, đối diện với vườn hoa phía tây.
Giữa màn sương, cửa kính bị một sinh vật có màu xanh tím che khuất, thứ kia như da của động vật, trên da lại có những bọt nước màu đen, nhìn kỹ thì chúng lại đang chuyển động phập phồng theo quy luật, có rất nhiều bọt nước căng lớn, bên trong là chất lỏng sền sệt màu đen màu vàng, nhìn qua khiến cho người khác có cảm giác dính nhớp không thoải mái.
"Đây là thứ gì?"
Là tinh quái?
Nhưng vì sao... lại lớn như vậy!
Phần da kia gần như che kín cửa sổ trên lầu cao sáu mét, thậm chí còn chưa nhìn thấy bất kỳ thêm bộ phận nào khác.
"Hình như là..." Hứa Diệu nuốt nước bọt: "Thiềm thừ*."
* 蟾蜍: nghĩa đen: "con Cóc", hay còn gọi là cóc vàng là một linh vật được ưa chuộng sử dụng để cầu tài lộc trong phong thủy của Trung Hoa và Việt Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]