Edit: jena
Bên ngoài xảy ra chuyện lớn nhưng cửa phòng Thương Ly Việt vẫn đóng chặt như cũ.
Bạch Linh đã chết, Thương Ly Việt vẫn trốn ở trong phòng.
Thương Trọng Lệ đỏ ngầu hai mắt, rầm rầm chạy lên tầng ba, đang muốn dùng chân đá văng cửa phòng thì Sở Nhuế kịp thời ngăn lại.
"Em chờ đã!"
Người khác nói Thương Trọng Lệ chưa chắc đã nghe, bây giờ đầu cậu đau nhói, hận không thể ném Thương Ly Việt xuống vườn hoa, nhìn bộ dạng của Bạch Linh, nhưng nếu Sở Nhuế nói, cậu sẽ nghe lời.
Sở Nhuế động đậy mũi, ánh mắt sắc bén: "Có mùi hôi."
Mùi không nồng, sau khi tiếng gió bên ngoài biến mất, thính giác của Sở Nhuế cũng giảm độ nhạy bén, nếu không chỉ cách một cánh cửa, anh không có khả năng không nghe thấy.
Thương Trọng Lệ: "..."
Thương Trọng Lệ nhận ra ý của Sở Nhuế, sắc mặt hai người liền trắng bệch.
Cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, từ từ đẩy cửa phòng.
Vừa mở ra, một mùi tanh hôi xộc lên mũi, sau đó là tiếng nhai nuốt.
"Sồn sột sồn sột..."
Khăn trải giường màu xanh lầy lội bất kham, Trùng Hỗn Độn đen có hình dạng như người đưa lưng về phía họ, xương sống lưng phì lũ cong xuống, móng vuốt dài chọc vào dĩa trái cây rồi bỏ vào miệng.
Có lẽ cảm thấy có gì đó không đúng, con trùng màu đen ngẩng đầu, nhìn thấy một lá bùa dán trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556363/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.