Edit: jena
Ông lão lớn tuổi trước mắt nhếch miệng cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười, làn da tái nhợt bất thường, dưới ánh trăng dường như trong suốt, lộ ra sự mài mòn của thời gian.
"Ông nội..." Thương Trọng Lệ trố mắt nhìn, lời vừa nói ra, chợt nghĩ đến điều gì, đôi mắt liền cảnh giác cao độ: "Ông là ông nội của tôi?"
"Sao lại không? Ông là ông nội của con, con là cháu của ông!" Thương Tế Lễ không có tiếng bước chân, không có tiếng hít thở, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế không hề phát hiện ra sự hiện diện của người này.
Sở Nhuế chưa từng nghi ngờ Thương Tế Lễ, nhưng bây giờ nghĩ lại thật ra đã có nhiều manh mối từ lâu, ví dụ như từ trước đến nay Thương Tế Lễ chưa bao giờ ăn cơm cùng họ, ông cũng chưa từng rời khỏi vườn hoa, khoảng cách đi xa nhất là phía sau núi, nhưng những thứ này đều bị anh xem nhẹ, ai cũng khó lòng nghi ngờ một ông lão hiền lành ở bên cạnh mình, người mời anh đến đây ở cũng là ông ấy, nhưng bây giờ gương mặt hiền từ kia lại như quỷ sai từ địa ngục.
Sở Nhuế cẩn thận đánh giá gương mặt của Thương Trọng Lệ và Thương Tế Lễ, ngũ quan không giống nhau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Bạch Linh và Thương Ly Việt, Sở Nhuế đưa ra một phỏng đoán, hỏi: "Ba người họ không phải là cháu của ông đúng không?"
Thương Tế Lễ cũng không che giấu, rít lên một tiếng cười lạnh: "Sao lại không phải, con cháu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556355/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.