Edit: jena
Nghe xong, sắc mặt của Thương Trọng Lệ và Hứa Diệu đều không tốt lắm.
"A Nhuế, sao anh không nói sớm cho em biết?" Thương Trọng Lệ ảo nảo nói.
Hứa Diệu ngắt lời: "Thôi bỏ đi, cậu ở đó nhưng chưa chắc đã tìm ra được manh mối gì."
Thương Trọng Lệ muốn phản bác, nhưng lại không thể phản bác.
Sở Nhuế nói: "Tôi cũng chỉ nhìn thấy trong chớp nhoáng, Thương Trọng Lệ không thấy nên tôi mới thấy chuyện này kỳ lạ."
"Cậu chắc chắn khi đó cậu không nhìn lầm?"
Sở Nhuế chắc nịch đáp: "Tôi chắc chắn. Tôi cũng đã từng nhìn thấy những con quái vật như vậy sau lưng cha mẹ mình."
Thương Trọng Lệ và Hứa Diệu đều sửng sốt: "Cha mẹ anh/cậu?"
Sở Nhuế mím môi, kể lại chuyện ngày nhỏ cho họ.
"Tôi đeo kính vì tôi nhìn thấy cha mẹ bị giết ngay trước mắt mình, chuyện này tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn với tôi. Hơn nữa tôi còn thường xuyên nhìn thấy quái vật, tôi không chịu nổi, nên muốn trốn tránh."
"Quả nhiên..." Thương Trọng Lệ nói.
Lúc trước theo anh về nhà, nhìn thấy những bộ quần áo và vật dụng giống hệt nhau, chẳng khác gì anh có một người anh em song sinh nào đó. Khi đó cậu vẫn chưa từng nghĩ đến việc Hoa Lạc Thâm vốn không hề tồn tại, nhưng suy nghĩ này quá đáng sợ, vì cậu đã từng tận mắt nhìn thấy người đó. Nếu Hoa Lạc Thâm chưa từng tồn tại, vậy thì sao nhiều người lại nhìn thấy anh ta trong ảo cảnh?
"Vậy Hoa Lạc Thâm..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556331/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.