Edit: jena
Nếu có thể, Sở Nhuế chỉ muốn vứt con búp bê trên tay mình đi.
Búp bê tóc màu nâu trà bị máu nhuộm đỏ không còn thấy rõ được gì. Sở Nhuế đang cầm tay của nó, cánh tay búp bê cũng toàn là máu đỏ, Sở Nhuế có cảm giác tay của anh cũng sẽ bị màu đỏ này cắn nuốt.
"Đưa tôi, để tôi giữ!" Thương Trọng Lệ vươn tay, hầu kết mất tự nhiên lăn lộn lên xuống.
Sở Nhuế lắc đầu: "Tôi cầm được." Anh cũng không có yếu ớt như vậy!
Thương Trọng Lệ không nói nổi, đành phải nghe lời Sở Nhuế.
Bọn họ lên tầng 11, vẫn không có gì khác lạ xảy ra, Thương Trọng Lệ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì Sở Nhuế chỉ hành lang bên trong: "Có cửa bị đóng lại." Thương Trọng Lệ liền cảnh giác ngay.
"Mau đến xem?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế gật gật đầu.
Hai người đến trước cửa nhà số 1102 bị đóng cửa: "Làm sao chúng ta vào được?" Thương Trọng Lệ vặn vặn tay nắm cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.
Sở Nhuế cẩn thận lắng nghe, anh đang dần thích ứng với năng lực của mình, thính lực đặc biệt nhạy bén.
"Có tiếng động."
Sở Nhuế nghe thấy tiếng khóc của của một cô bé, "hức hức" rải rác, còn có tiếng TV, có vẻ là âm thanh sinh hoạt của một gia đình bình thường.
Sau cánh cửa có tiếng động, nhưng từ khe cửa lại không có một ánh sáng nào hắt ra, mọi thứ chìm trong đêm đen, Sở Nhuế run rẩy sợ hãi.
Thương Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556293/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.