Edit: jena
Bạch Linh hưng phấn nói, cô ngẩng đầu nhìn Sở Nhuế, lại bị bộ dạng của anh dọa sợ.
Không phải Sở Nhuế trông đáng sợ, mà là anh không có cảm xúc gì.
Đúng, không có cảm xúc.
Anh như một hình ảnh bất động, lặng im không nhúc nhích.
"Anh làm sao vậy?" Bạch Linh co rụt đầu lại hỏi.
Sở Nhuế mờ mịt ngẩng đầu: "...?"
Sở Nhuế thấy mọi người đang nhìn mình, anh giật giật khóe môi: "Sao lại nhìn tôi?"
Mọi người mím môi không đáp.
Cuối cùng Bạch Linh mở miệng: "Đừng nói là... Là anh thật nha?"
Thương Trọng Lệ dùng khuỷu tay huých cô một cái, ý bảo cô không cần nói những thứ dư thừa.
"Anh làm gì nữa?" Hiển nhiên Bạch Linh không hiểu ý của Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ cụp mắt, hoàn toàn bất lực với đứa em họ này.
Sở Nhuế mất tự nhiên nhìn ra bên ngoài: "Tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ một chút."
Nói xong, anh nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng khách, đứng trong sân vườn, vô định đi về trước vài bước, cuối cùng dừng chân bên cạnh xích đu.
Thân hình gầy guộc, dù ăn bao nhiêu cũng không thấy có chút thịt nào. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn trở nên trong suốt khiến người nhìn có ảo giác dường như anh sẽ biến mất ngay lập tức.
"Ơ... đó là vườn mà..." Bạch Linh đang muốn gọi lại thì bị Thương Trọng Lệ bịt miệng.
"Em đừng có ê a nữa được không, không thấy phiền hả?"
Bạch Linh phồng mang trợn má:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556249/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.