Edit: jena
"Cha mẹ anh?" Thương Trọng Lệ hỏi: "Hình như đúng là anh chưa từng nhắc gì về cha mẹ mình, đã xảy ra chuyện gì ư?"
Sở Nhuế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa, một lúc lâu không trả lời Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ kiên nhẫn chờ, không thúc giục.
Một lúc sau, Sở Nhuế mời dời mắt, nhìn Thương Trọng Lệ: "Tôi cũng chưa từng nghe cậu kể về cha mẹ mình."
Trong phút chốc, biểu tình của Thương Trọng Lệ trở nên phức tạp, cậu lại quay đầu đi, giống như đang che giấu gì đó: "Có gì hay ho mà nói đâu..." Khi cậu quay đầu lại thì đã quay về vẻ thản nhiên ban đầu, cũng không quan tâm nữa mà lẻo mép: "Không đúng nha, không phải anh nên là người nói trước à?"
Sở Nhuế mấp máy môi, anh cũng không thể giải thích suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng mình. Anh muốn cẩn thận kể cho cậu nghe toàn bộ quá khứ của mình, nhưng anh sợ hãi...
Sở Nhuế đang muốn nói thôi quên đi, không cần phải kể nữa thì Thương Trọng Lệ lại bất cần đời nói: "Mỗi khi gặp ác mộng anh chỉ cần dùng một chiêu thôi, anh biết không?"
Sở Nhuế thấy bộ dạng ngụy tạo của cậu thì không thoải mái.
Không nhận được câu trả lời, Thương Trọng Lệ cũng không quan tâm, gác một tay lên vai Sở Nhuế: "Tối ngủ cùng tôi, sau này sẽ không gặp ác mộng nữa!"
Sở Nhuế trợn trắng mắt, bất động thanh sắc dịch người rời khỏi tay Thương Trọng lệ, anh nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn, không cần."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556247/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.