Edit: jena
Bên ngoài là sự yên tĩnh chết chóc.
Những vị khách không mời mà đến cũng đã đi đâu mất.
Vật quái cuối cùng nhô đầu ra, bị hộp sắt chú ý.
Hộp sắt được đặt giữa hành lang, hòa vào cùng màn đêm.
Nó nhìn chằm chằm vào hộp sắt một lúc lâu, sau khi chắc chắn vật quái lớn không xuất hiện nữa thì mới chậm chạp đi về phía cái hộp.
Là một thứ xa lạ, nhưng bên trong lại có mùi hương quen thuộc.
Tay của vật quái khô quắt queo, đốt ngón tay lởm chởm đôi khi hiện ra lớp da tím tái đầy gân xanh.
Động tác của nó rất cẩn thận. Gương mặt của nó không quá khó coi, tuy tóc tai lộn xộn, trong mớ tóc đen còn có chất lỏng sền sệt và trứng trùng, da thịt bủng beo cố gắng bấu víu vào xương thịt, nhưng gương mặt của nó không xấu. Đôi mắt của nó rất sáng, như là ngọc bích, bên trong còn lấp lánh hơi nước.
Cuối cùng nó cầm hộp sắt lên rồi mở ra.
"Trong hộp là cái gì vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi Sở Nhuế.
Hai người đứng phía sau hành lang, nhìn ra ngoài sân trường trống trải có thể thấy sương mù dày đặc ở phía sau cổng trường.
"Tôi chỉ muốn trả lại thứ nên thuộc về cậu ấy."
Sở Nhuế nói, giọng điệu nhợt nhạt.
Những tia sáng bắt đầu đâm xuyên qua màn sương, buổi sáng dần bao trùm khắp ngôi trường.
Sở Nhuế đi về phía hành lang. Bóng dáng của vật quái đã không còn, trên mặt đất chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556241/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.