Edit: jena
Ký túc xá đúng là rất yên tĩnh, ba người từng nằm trên giường cũng không còn thấy bóng dáng đâu.
"Có thể bảo nhóm Đường Kiền đến phòng 407, cũng sẽ an toàn hơn một chút." Sở Nhuế tìm một chỗ ngồi xuống, một đêm mệt mỏi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
"Ngủ một lát đi, không biết khi nào trời sẽ sáng." Thương Trọng Lệ lau một ít bụi bẩn trên trán Sở Nhuế, nhìn từ góc của Sở Nhuế thì giống như Thương Trọng Lệ đang muốn xoa đầu của anh, anh không khỏi sửng sốt.
"Tôi không ngủ được, cậu ngủ đi." Sở Nhuế né tránh ánh mắt của Thương Trọng Lệ.
"Chúng ta ngủ cùng nhau."
Sở Nhuế cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì?"
Thương Trọng Lệ nhếch môi: "Tôi nói chúng ta ngủ cùng nhau, tối nay, anh không mệt à?"
Sở Nhuế vừa muốn nói không mệt nhưng chưa kịp nói đã bị Thương Trọng Lệ ngắt lời: "Anh không mệt nhưng tôi mệt lắm..." Thương Trọng Lệ cười cười đè bả vai Sở Nhuế, để anh nằm xuống. Cậu biết Sở Nhuế có tính cố chấp, thường xuyên không chịu thỏa hiệp, đôi khi còn rất bướng bỉnh, thế nên mạnh tay một chút vẫn tốt hơn là nhẹ nhàng với anh.
"Tôi mệt, tôi muốn ngủ, anh không ngủ thì tôi cũng lo cho anh, không ngủ được, nên anh nằm ngủ với tôi được không?"
Nằm ngủ với tôi...
Sở Nhuế đỏ mặt: "Nhưng giường quá nhỏ..."
Thương Trọng Lệ nói: "Có gì đâu, anh còn sợ tôi ăn thịt anh à?" Thấy Sở Nhuế lại muốn bật dậy, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556205/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.