Edit: jena
Vòng tay của Thương Trọng Lệ ấm áp và mạnh mẽ, đầu óc choáng váng của Sở Nhuế cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
Thương Trọng Lệ lo lắng nhìn Sở Nhuế tái nhợt cả mặt, trong lòng như bị kim châm.
Đáng chết, nếu cậu đến sớm hơn thì tốt rồi, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa cậu đã mất Sở Nhuế.
"Tôi đã xử lý hết quái vật rồi, anh yêu tâm, có tôi ở đây rồi..." Người trong lòng vẫn chưa hết run rẩy, Thương Trọng Lệ tự kiểm điểm chính mình.
Đều là do cậu, biết rõ Sở Nhuế nhát gan không thể đối mặt với những thứ kia lại không chuẩn bị kỹ lượng cho anh.
Cậu không hỏi lá bùa mình đưa cho Sở Nhuế đâu rồi, với sự nhạy bén của Sở Nhuế thì nếu không phải trong tình huống tất yếu sẽ không làm mất lá bùa, như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Là do cậu không chuẩn bị kỹ.
Đều là do cậu!
"Tôi... Tôi không sao..." Sở Nhuế túm chặt tay áo của Thương Trọng Lệ vẫn chưa buông ra, các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
"Ừm, tôi biết rồi." Lại siết chặt vòng tay hơn, Thương Trọng Lệ không phủ nhận lời nói của anh: "Anh làm tốt lắm, cảm ơn anh đã chờ tôi đến."
Sở Nhuế nhắm mắt lại không nói gì, có vẻ đang bình ổn lại tâm tình.
Anh bình tĩnh, anh biết rõ khả năng của bản thân.
Sự lo âu của anh là một chứng bệnh tâm lý, không thể trốn tránh.
Anh bình tĩnh, ý chí lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556203/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.