Tháng chạp rét đậm, Lãnh Tịnh dẫn Lãnh Thanh Thanh đến Thanh Châu một chuyến để xử lý sự vụ giang hồ, thật ra hai người là đi Thanh Châu ngâm ôn tuyền.
Đây là một ngày vô cùng bình thường, trời đổ tuyết, Lãnh Thanh Thanh ngồi trong xe ngựa xa hoa, dựa vào vai nhi tử ngủ gật, mà Lãnh Tịnh thì đang gặm móng, chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường núi hiểm trở, thoải mái thanh nhàn.
Trong xe đốt lò ấm, hai người đều phủ thảm lông, bất tri bất giác, đều thoải mái tới buồn ngủ, sau đó ngủ luôn.
Lãnh Tịnh nằm thấy ác mộng, lập tức giật mình tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh, nhưng lại không nhớ nội dung trong mơ. Mà Lãnh Thanh Thanh thì đang quấn eo hắn ngủ rất ngon, Lãnh Tịnh nhìn y, cười tà một cái, sau đó lén lút hôn tai y.
Lãnh Thanh Thanh bị quấy nhiễu tỉnh lại, cọ cọ ngực Lãnh Tịnh, ngáp nói: “Tiểu Tịnh, ngươi làm gì… ân… ngứa quá…”
“Không có gì.” Lãnh Tịnh ngồi dậy, vén rèm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, phát hiện đã tới gần Thanh Châu.
Bên ngoài một mảng trắng xóa, rừng cây phủ trắng tuyết đọng. Lãnh Thanh Thanh sáp tới nhìn cảnh tuyết, hưng phấn nói: “Tiểu Tịnh chúng ta xuống đánh trận tuyết đi, được không?’
“Không được.” Lãnh Tịnh ấn y lùi về, mùa đông Lãnh Thanh Thanh đặc biệt dễ buồn ngủ, thường xuyên đang đi đường cũng ngủ, ngã tới sưng to đầu. Cho nên hắn phải thời thời khắc khắc trông coi Lãnh Thanh Thanh.
Khi Lãnh Thanh Thanh lộ ra biểu tình thất vọng, hai người đều không ngờ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-tieu-xa/68713/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.