“Đây là nơi năm đó chúng ta cùng đối kháng Khúc Nguyệt! Còn nhớ không!” Thiên đế hưng phấn chỉ một vùng biển hoa cây xanh nói với Lãnh Tịnh. Thiên đế cuối cùng dưỡng khỏi bệnh tổ chức du lịch hoài niệm, mời Lãnh Tịnh phụ tử không dễ gì mới được gặp tới tham quan di chỉ năm đó, lão niên nhân chính là thích ôn chuyện xưa a!
“Lúc đó ta bắn một ngọn thần tiễn!” Ánh mắt thiên đế phát sáng.
“Nhưng hình như một chút cũng không có tác dụng.” Lãnh Tịnh vừa đi vừa ăn đồ vặt đặc sắc của thiên giới.
“Ồ ồ, cảnh tượng hùng tráng lúc đó ta suốt đời khó quên!” Thiên đế giơ hai tay ra, tay cầm thần trượng hào tình vạn trượng, tụng thi ca tự sáng tác.
Thái tử không tin tưởng đi theo sau lưng bọn họ, không ngừng đánh giá Lãnh Tịnh trông có vẻ chỉ là một thanh niên, đây chính là thánh nhân trong truyền thuyết sao?
“Nói chút chuyện thực tế đi! Ta quét sạch tà ma dị giới, có ban thưởng gì không?” Lãnh Tịnh ăn hết đậu chấm tương, thẳng thừng cắt đứt hưng phấn của thiên đế.
“Không phải nói rồi sao, ban Thiên Nhai hải cho ngươi rồi sao?” Thiên đế dừng lại, có chút phô diễn nói.
Lãnh Tịnh liếc mắt nhìn lão đầu một cái: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Lẽ nào ngươi muốn vị trí này của ta sao?” Sắc mặt thiên đế lập tức thay đổi, “Long Quân à! Ngươi có biết ta chỉnh lý lại thiên giới bị sụp đổ năm đó đã tốn bao nhiêu tâm huyết hay không! Ta sắp ói hết gan mật ra rồi… ngươi nhìn Tấn Nhi, con của ta, vì trùng kiến thiên giới, ta thậm chí còn không kịp gặp mặt mẹ nó lần cuối…” Hắn bắt đầu tố khổ trước mặt Lãnh Tịnh, nói xong một đống gian nan, hắn mới tiếp: “Ta phong ngươi là thánh nhân chí cao vô thượng, cả thiên giới và ma giới đều ngưỡng mộ ngươi, ngươi nể tình cái này bỏ qua cho thiên giới đi? Ta sẽ xây thêm cho ngươi một tòa cung điện được không?”
Lãnh Tịnh thế nhưng gật đầu đáp ứng: “Được thôi, nhưng ta muốn tự thiết kế.”
Thiên đế lau lau mồ hôi trên trán, sau đó bổ sung: “Lãnh Tịnh, ta không thể không nhắc nhở ngươi, từ sau khi ngươi tiêu diệt Khúc Nguyệt, tam giới phát sinh biến hóa rất lớn, năng lực và thọ mạng của tất cả tân sinh thần tiên đều không tới được một phần mười trước đó, ngươi xem ngay cả ta cũng già đi rất nhanh rồi. Cho nên nhất cử nhất động của ngươi phải đặc biệt chú ý, hành vi đối với ngươi là rất đơn giản, có lẽ sẽ trở thành hạo kiếp hủy diệt thứ hai.”
“Ta có chừng mực, ngươi yên tâm đi.” Lãnh Tịnh nói.
“Vậy ngươi nguyện ý thu Tấn nhi làm đồ đệ không?” Thiên đế lại trông mong nói.
Lãnh Tịnh quay đầu lại nhìn thái tử tuấn dật ngạo nghễ sau lưng, nói: “Làm đồ đệ của ta, phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc khắc khổ phi nhân đạo, ngươi nỡ sao?”
Chỉ cần có thể kéo được quan hệ với long thần hủy diệt, chính là cho thiên giới một đạo niêm phong an toàn. Vì thiên giới, muốn bắt được rồng không thể không hy sinh nhi tử, có không nỡ cũng phải nỡ a! Thiên đế nghiến răng nghiến lợi trong lòng, hắn kiên quyết kéo thái tử qua nói: “Tấn Nhi, mau dập đầu lạy sư phụ!”
Thái tử Liên Tấn không hiểu gì, hắn đánh giá Long Quân so với mình cũng chỉ sấp xỉ này, trong mắt đều là nghi hoặc và không phục. Nhưng phụ lệnh khó trái, chỉ đành quỳ một gối nói: “Sư phụ tại thượng, thu đồ nhi một lạy.” Miễn cưỡng bái một lạy, coi như bái sư.
____
Đối với sư phụ Lãnh Tịnh, Liên Tấn làm sao cũng nhìn không thuận mắt. Trong lòng hắn, Long Quân đúng ra là một vị trưởng giả ôn văn nho nhã, chứ không phải là một thanh niên khoa trương hệt mình. Hắn bị phụ mệnh bức phải đi theo Lãnh Tịnh, trong trong ngoài ngoài đã đánh giá Lãnh Tịnh không biết bao nhiêu lần, không thể không nói, Long Quân này tướng mạo thật sự không tồi, nhìn sóng lưng thẳng tắp của hắn, khi ôm chắc rất thoải mái.
Hừ hừ! Sư phụ đại nhân! Thái tử tà mị cười hiểm, hắn đột nhiên có một kế hoạch, chính là triệt để áp đảo Long Quân ‘yếu nhược’ này dưới thân, cho hắn biết ai mới là chủ nhân chân chính của thiên giới!___
Trong mắt thái tử, phàm là sự vật bạch sắc thì đều là yếu nhược, cũng như tiểu bạch lan Hoa thần Tố Lan gần đây hắn trêu chọc.
Lúc này, Liên Tấn đã đi theo Lãnh Tịnh tới một phiến đất trống, hắn có chút nghi hoặc nói: “Sư phụ, chúng ta tới đây làm gì? Không phải ngươi muốn đến Thiên Nhai hải sao? Sao còn không tới chuồng thiên mã tìm vài thiên xa đi?”
“Không cần.” Lãnh Tịnh vỗ vỗ tay, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu sớm đã đợi lâu từ lùm cây nhảy ra, Lãnh Tịnh đem giải thưởng đạt được lần này nói cho hai con nghe, sau đó lại giới thiệu thái tử.
Thái tử đối với Lãnh Thanh Thanh càng không xem ra gì, ngay cả để ý cũng không thèm để ý tới y, chỉ kiêu ngạo đứng một bên. Hắn liếc xéo qua nhìn, lại thấy Lãnh Tịnh biến về nguyên hình!
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu hoan hô: “Đihóng gió thôi!” Sau đó nhảy lên lưng rồng. Thái tử không hiểu gì cả__ Long Quân thế nhưng có thể để những tiểu yêu này tùy tiện cưỡi lên sao?
“Thái tử cũng lên đi!” Lãnh Thanh Thanh vẫy tay với hắn, “Lưng của Tiểu Tịnh rất thoải mái!”
“Có thể cưỡi sao?! Thật sự?!” Thái tử bị bọn họ làm cho hồ đồ, nhưng vẫn lập tức nhảy lên lưng rồng, cưỡi rồng là một chuyện tốt hiếm gặp, đặc biệt cưỡi còn là Long Quân. Trong lòng hắn cười lạnh: Đây là ngươi bảo ta cưỡi!
“Tóm chặt.” Bạch long quay đầu lại nhắc nhở, đồng thời cười xấu một cái.
Bình thường, nếu là thiên xa, tới Thiên Nhai hải cả đi lẫn về cũng phải mất một tháng.
Nhưng mà, một khắc sau.
Thái tử chống lên vách đá của Thiên Nhai hải nôn ẹo, xác thực mà nói, là ngã gục trên bờ đá nôn ọe.
Hắn chưa từng thử qua tốc độ bay cao như thế, quả thật là quá điên cuồng. Mà tổ ba người Lãnh thị vô tâm vô phế còn đang một bên thảo luận nói lần phi hành này vì chiếu cố người mới, nên tốc độ đã chậm hơn mười lần rất là không thỏa nghiện vân vân.
“Mau đứng dậy, chúng ta còn chuyện bận.” Lãnh Tịnh đi tới đá đá thái tử mềm nhũn.
Lãnh Thanh Thanh cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Chúng ta đốt lửa bên bờ biển đi!”
Thái tử vẫn vô pháp cử động.
“Thật yếu đuối. So với ta còn yếu đuối hơn.” Bạch Điêu dùng vuốt không cần mạng chọc chọc thái tử đang mềm nhũn, nói như vậy.
_________
Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đều mở to mắt ngồi trên tảng đá bên bờ biển.
Trời đã tối rồi, màn đêm buông xuống, trên bờ biển bừng lên ngọn lửa hừng hực.
Một con mãng xà bạch sắc cực lớn lăn lộn trong biển, sau đó nhảy lên bờ, lao về hướng hai con đang phát ngốc há rộng cái miệng đỏ máu, dữ tợn cười.
“Ăn các ngươi rồi!” Đại bạch xà dùng đuôi vỗ lên sóng nước rất cao, sau đó làm động tác có độ khó cao là quấn lấy vách núi, còn cố ý thể hiện bản thân có thân hình thu duỗi uốn éo.
Cuối cùng, đại bạch xà bơi tới cạnh hai con, thè cái lưỡi đỏ rực trên đầu hai con, ý đồ phát ra tiếng “phì phì” khiến người vỡ mật mà độc xà hay có.
Lãnh Tịnh và Bạch Điêu sắc mặt đều rất không tốt, hai con đang bọc thảm, đang rùng mình.Vì đại bạch xà đang làm tất cả động tác vụng về của xà khiến người ta cảm thấy không vui.
“Xì xì xì xì hừ hừ buồn nôn chết các ngươi tiết mục tiếp theo, khiến người không vui nhất, xà nuốt trọn vật sống ” Đại bạch xà thè lưỡi hướng Bạch Điêu.
“Ta không phải là chuột a a a a a” Bạch Điêu phối hợp thét lên.
“Hừ hừ, bổn tọa còn chưa nhắm ngươi xì xì ta biết động tác buồn nôn nhất đối với Tiểu Tịnh nhìn ta này thắt nút ” Đại bạch xà thật sự vặn thân thể lại, thắt ra một cái nút.
“Quá ác liệt rồi… thiếu đông gia… các ngươi không thể nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa chút để giết thời gian sao?” Bạch Điêu nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Tịnh.
Chỉ thấy Lãnh Tịnh nghiến răng nghiến lợi, khẩn trương nhìn đại bạch xà, nói: “Câm miệng, không thấy ta đang rèn luyện lực tinh thần của mình sao?”
Thái tử nằm bệt trên bãi cát cạnh đó, lặng lẽ nói: “Các ngươi khiến ta buồn nôn.”
Gió biển vù vù, bãi cát mênh mông, trên vách núi trong một đêm dựng lên mấy gian nhà tranh, đây là nơi ở của tân chủ nhân Thiên Nhai hải.
_____________
Bên vách, gió biển thổi tung mái tóc của nam tử bạch y, phất phơ bay lượn. Hắn ngồi khoanh gối trên cát đá sạch sẽ, trên chân đặt một cây cổ cầm, gẩy âm điệu u buồn cùng ánh trăng sáng, độc tấu trước biển rộng, vô cùng tịch liêu.
Thái tử thiên giới đứng sau lưng bạch y nhân, thần tình mê mang, tư duy hòa cùng tiếng đàn cô tịch, nhất thời vô tận vô biên. Từ ngày ra đời, hắn chính là thiếu chủ thiên giới tôn quý nhất, chưa từng nếm qua khổ như vậy, cũng chưa từng trải qua quá nhiều đại bi đại hỉ, nhưng nghe tiếng đàn của người này, lại khiến lòng hắn trống rỗng thất lạc, một cỗ thương cảm không biết từ đâu sinh ra.
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu che miệng trốn sau lưng tảng đá, không dám thở mạnh. Lãnh Tịnh đang giảng bài cho đồ đệ, bọn họ tuyệt đối không dám phát ra tạp âm.
“Tấn Nhi, ta muốn hỏi cách lý giải của ngươi đối với thuật pháp.” Lãnh Tịnh vừa gảy dây đàn, vừa dùng giọng nói nhàn định nói.
“Thuật pháp… ách, ta cho rằng chỉ có trải qua tu luyện khắc khổ, cộng thêm thiên tư, mới có thể lĩnh hội được thuật pháp cao đẳng.” Thái tử nói.
“Ngươi nói không sai, đối với thần tộc các ngươi mà nói, lý do quan trọng nắm vững thuật pháp, là để đối kháng với ma giới đi?” Lãnh Tịnh hỏi.
Thái tử gật đầu, rồi sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ giống như các phụ bối bước lên chiến trường, đấu với ma giới.
“Được, ta làm sư phụ của ngươi, những lý luận hư vô mờ mịt đó, ta sẽ không lải nhải với ngươi nữa, mục tiêu của ngươi nếu là biến cường, ta sẽ dạy ngươi pháp môn biến cường.” Lãnh Tịnh phất tay áo, nhấc cổ cầm lên, tay áo lật ngược, trong tay lập tức ngưng tụ vân khí thành kiếm, tấn công thái tử.
Thái tử giật mình, hắn một thân tu vi bất phàm, phản ứng cũng rất nhanh, rất nhanh đã dùng thanh ngọc bội hóa ra bảo kiếm, so chiêu cùng Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh vượt xa thái tử, khí định thần nhàn, như đang du hí, mà thái tử thì bị vây trong hiểm tượng, tự lo không xong. Lúc này hắn mới kinh ngạc về thực lực của người này. Hai thân ảnh nghiêng nghiêng bay lượn trên vách núi, nhìn như phiêu dật, thực chất lại sát chiêu vô số, chiêu thức của Lãnh Tịnh kèm theo hỏa lôi song kích, không niệm chú không hồi khí, pháp lực thu phóng tùy theo ý muốn, mà thái tử ngay cả quyết tránh lôi cũng còn chưa niệm xong, luôn luôn bị Lãnh Tịnh bức tới hoa rơi nước chảy.
Hạt mồ hôi to như hạt đậu từ góc trán không ngừng chảy xuống, nhưng thái tử bướng bỉnh cắn chặt răng, chính là không chịu nhận thua, khổ sở chống đỡ kết quả là vết thương toàn thân càng lúc càng nhiều.
Lãnh Tịnh cười lạnh một tiếng, khí kiếm nhẹ khiêu, liền đánh thái tử đã sớm không còn thể lực chống đỡ ngã xuống.
“Đối diện với cường địch như ta, ngươi muốn làm sao lấy nhược chế cường đây?” Lãnh Tịnh cúi nhìn hắn nói: “Nếu không có nhiều thời gian cho ngươi tu luyện, ngươi làm sao khắc địch?”
“Cùng hắn liều mạng!” Thái tử không chịu thua ngẩng đầu lên.
Lãnh Tịnh liên tục lắc đầu: “Tinh thần của ngươi không tồi, nhưng mà, phương pháp không đúng. Thứ ta muốn dạy ngươi, chính là môn lộ làm sao lấy nhược khắc cường, lấy cường chế cường hơn. Ngoan ngoãn theo ta học, ta sẽ khiến ngươi trở thành thiên đế mạnh nhất.”
Thái tử ngây ra một lúc, quả nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Sư phụ, xin ngài cho ta biết mấu chốc chế thắng đó.”
Lãnh Tịnh lại hỏi: “Tên của ta là gì?”
“Ngài là Lãnh Tịnh__ lẽ nào nói, ngài muốn ta lãnh tĩnh?” Thái tử bừng tỉnh nói.
“Lãnh tĩnh là một phương diện, mấu chốt ngươi phải học là lãnh tĩnh tỉ mỉ tìm kiếm nhược điểm nhỏ bé của địch nhân, có lúc chỉ là một khe hở nho nhỏ, đều có thể trở thành thời cơ cho ngươi lật ngược toàn cục. Cái gọi là trí giả, luôn luôn là giỏi tận dụng mọi thứ.” Lãnh Tịnh vươn tay ra, muốn đỡ hắn dậy.
Mục quang thái tử rét lạnh, đột nhiên nổi loạn vào lúc này, một chưởng vỗ ra. Chưởng khí rạch mở y sam của Lãnh Tịnh.
“Đáng tiếc sai lầm thứ hai của ngươi là, quá mức khoa trương, không thể nhận rõ tình thế địch ta. Ngươi cho rằng ngươi thắng được ta sao?” Lãnh Tịnh xuất chưởng áp chế, chưởng chưa tới, chưởng phong đã khiến thái tử không thể động đậy. Khi chưởng này sắp đánh lên thiên linh cái của hắn, thái tử nhắm chặt hai mắt thét lớn: “Đồ nhi biết sai rồi!”
Lãnh Tịnh cũng nửa đường ngừng lại, gọi Lãnh Thanh Thanh: “Thời gian giảng bài hôm nay tới đây là hết, Bạch Điêu thu cầm, thái tử trả học phí, trả theo bài học.”
“… Không thể dạy thêm một chút sao? Ta cảm thấy rất hứng thú với cách dạy của ngươi.” Thái tử giao bảo vật ngọc bội cho Lãnh Thanh Thanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]