Chương trước
Chương sau
Khi niêm vật bị thiêu đốt sạch, thân thể hình người của Khúc Nguyệt cũng phát sinh biến hóa, khe nứt đó dần biến mất, khi khe nứt biến mất, không gian xung quanh cũng bắt đầu uốn khúc chấn động, đại phong bạo chân chính của thiên giới vừa mới bắt đầu.

Sửu tiểu xà chỉ cảm thấy bản thân bị không gian uốn khúc xoay chuyển không ngừng đó ném lên lộn nhào cả trăm lần, không gian uốn khúc còn nhanh hơn cả tốc độ của hắn, sau khi không gian uốn khúc duy trì được mười mấy canh giờ, khe nứt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, mà thân xác của Khúc Nguyệt cũng trở thành một bộ xương khô, tán loạn tiêu thất.

Ý niệm đầu tiên của Lãnh Tịnh là: Tìm nơi tắm rửa.

Khi hắn quan sát xung quanh mới phát hiện, thiên giới một mảng hoang tàn thế nhưng đã đổi thành nơi mỹ cảnh với biển mây mênh mông, tiên sơn tọa tọa, tường vân quấn quít, xem ra thiên giới cũng trọng sinh theo sự biến mất của quái vật.

Lãnh Tịnh bay đi tìm một dòng suối tiên trong vắt, trước tiên vào đó tắm rửa một cái.

Sau khi tắm sạch, hắn mới nhảy lên tiên phong, hiện tại thiên giới một người cũng không có, hắn muốn chiếm đất lập địa bàn, sau này sẽ xem nơi này là căn cứ địa của cả nhà lão tiểu, còn muốn dựng một tòa sơn trang hùng vĩ như thiên cung tại đây.

Thấy tòa tiên phong này cây cối um tùm, Lãnh Tịnh thầm nghĩ trước hết chuẩn bị nguyên liệu gỗ đầy đủ, vì vậy sau công phu một khắc, Ferrari hình rồng đã đem cây cối tiên tú trên cả tòa núi này đốn sạch chất thành đống.

Sau đó hắn liền quẫy quẫy đuôi, đi tìm Lãnh Thanh Thanh.

Thật ra sửu tiểu xà nào biết, khi khe nứt đó biến mất dẫn tới không gian uốn khúc, đồng thời cũng làm uốn khúc thời gian, trên thực tế, thiên giới hiện tại trước mắt hắn, đã là thiên giới của mấy ngàn năm sau.

Ngọn núi hắn vừa mới đốn sạch, chính là lãnh địa của một vị thiên vương nào đó.

_____

Mộng Trảo là một hồ bích thủy óng ánh ở biên giới mơ hồ giữa hai giới thiên nhân.

Biên giới hoang tàn cho dù đã qua ngàn năm, cũng vẫn có khách tới thăm.

Cả Mộng Trảo yên tĩnh giống như mộng cảnh tịch liêu, bình tĩnh vô ba, an ổn mà cô độc. Ngàn năm vạn năm không hề thay đổi.

Không, khi Ferrari hình rồng tới đây, nơi này đã không còn bình lặng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tiên nhân đang thả câu bên Mộng Trảo, một con bạch long thần võ tiêu sái hiếm thấy thế nhưng từ trời giáng xuống, sau đó rơi thẳng vào trong hàn đầm ngàn năm có thể đông cứng tiên thể của thần tiên.

“Lại là người trẻ tuổi vì tình khốn đốn, tới tìm kiếm yên tĩnh sao?” Thần tiên thả câu lắc lắc đầu, đợi một lát con rồng đó chịu không nổi, thì tự nó sẽ lên.

Quả nhiên, không bao lâu bạch long đã chui ra, chẳng qua còn đeo thêm một khối băng bao bọc thứ gì đó.

Thần tiên thả câu vừa muốn tán thưởng vài câu bạch long công lực bất phàm, con rồng đã đã tự mình ngồi xuống thổi lửa làm tan băng, lộ ra hai con bọc chăn bên trong.

“Tiểu Tịnh… còn chưa đi?” Lãnh Thanh Thanh rùng mình một cái, cuối cùng sống lại.

Bạch Điêu thì tiếp tục nói: “Thiếu đông gia, có thể nào mang theo lò ấm không?”

Khi Lãnh Tịnh đang muốn thổi phòng công lao của mình với bọn họ, tiên nhân thả câu đã lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi hiện tại, sao cứ bày trò bịp bợm vậy a? Thật là. Các ngươi có công sức bày mấy trò vô vị này, không bằng tu luyện nhiều thêm, không trông mong các ngươi cúc cung tận tụy như Long Quân, nhưng ít nhất cũng phải làm chút cống hiến cho thiên giới chứ!”

“Lão đầu râu bạc, cút, chỗ này là lãnh địa của Lãnh Tịnh ta.” Lãnh Tịnh muốn đương nhiên là đem cả thiên giới tự cho là không người này thành lãnh địa riêng của mình.

“Ngươi nói gì?! Ngươi thế nhưng dám tự xưng danh hiệu của Long Quân?!” Tiên nhân thả câu tức dựng râu trừng mắt.

“Hỗn đàn a! Lão đầu! Thiếu đông gia tên gì cũng phạm vào kỵ húy của ngươi sao! Đã giữ thể diện cho đừng bày đặc không cần! Mau cút!” Bạch Điêu giả hổ uy.

“Tiểu Tịnh nhà ta chính là ép khí chọc lão đầu kêu oa oa ” Lãnh Thanh Thanh cũng bỏ đá xuống giếng chế nhạc mắng người.

Tiên nhân thả câu vốn muốn phát tác, nhưng hồi tưởng lại sự tích vĩ đại của Long Quân mà mình tôn kính nhất, thế là miễn cưỡng tâm bình khí hòa, ý đồ muốn dùng lý phục nhân nói: “Người trẻ tuổi, các ngươi đừng cuồng vọng như thế. Các ngươi có nghe qua truyền kỳ về Long Quân chưa?”

“Không hứng thú.” Lãnh Tịnh nhấc đuôi lên.

Nhưng tiên nhân thả câu vẫn thao thao bất tuyệt: “Năm ngàn năm trước, kết giới thiên giới bị sụp đổ, ma vật ồ ạt xâm lăng, bạch long Long Quân Lãnh Tịnh một mình đơn độc chống hạo kiếp, sả thân tu bổ kết giới thiên giới, lập công lao hãn mã, mới có tam giới bình an hiện nay, đám người trẻ tuổi các ngươi…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị bạch long quất đuôi ném lên trời, không thấy bóng dáng.

Sau khi bọn họ xua tiên nhân thả câu đi, mới bắt đầu cảm thấy không đúng.

[Giải thích một chút, là thế này, Lãnh Tịnh đã vượt qua năm ngàn năm trong không gian bị biến hóa kịch liệt, cảm giác lại như chỉ ngắn ngủi mười mấy canh giờ, mà Lãnh Thanh Thanh bị phong trong băng năm ngàn năm rồi, chính là nói, hướng đi của câu chuyện đã tới thế giới năm ngàn năm sau rồi, vì sự tuyên truyền của thiên đế còn may mắn sống sót, Lãnh Tịnh trở thành anh hùng trong truyền thuyết.]

Bất luận thế nào, nếu tai nạn đã bình ổn, hiếm khi tới được thiên giới một lần, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh quyết định trước tiên chậm rãi tham quan rồi nói sau. Bất luận là qua một ngàn năm hay là năm ngàn năm, đối với bọn họ mà nói đều không sao cả, ai cũng thân vô vướng bận, vốn chính là kẻ lang thang, đi tới đâu cũng là kẻ lang thang.

Chỉ cần phụ tử hai người còn ở bên nhau là được.

Thế là ba con liền nấu cơm dã ngoại bên bờ Mộng Trảo, mì bị đóng băng năm ngàn năm đó, đun lên một chút vẫn có thể ăn.

Cá bơi trong Mộng Trảo, bắt tới cũng có thể nướng ăn.

Sau khi ăn no uống đủ, sưởi mặt trời thiên giới, nằm trên bờ đánh ợ, cũng là chuyện rất sảng khoái.

Thời gian năm ngàn năm ngắn ngủi như thể năm ngày.

Sau khi ngủ một giấc mỹ mãn, tổ ba người Lãnh thị bắt đầu chân chính du lịch thiên giới. Hôm nay vừa đúng lúc là tế điển thiên giới ngàn năm một lần, tất cả thần tiên đều sẽ tới tân đế cung tiến hành đại hội khánh chúc, Lãnh Tịnh ở giữa không trung nhìn nhìn chỗ đó người nhiều náo nhiệt, liền chở Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu chạy tới góp vui.

Đây mới chân chính là thiên giới phồn hoa, tường vân ngũ sắc quấn quít giữa đình đài lầu các tráng lệ, nơi nơi nở rộ biển hoa tuyệt sắc, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đi trên thềm dài bạch ngọc, cánh hoa như mưa rơi lên vai họ.

Rất nhiều thần tiên đi ngang qua đều chào hỏi bọn họ, Lãnh Thanh Thanh mỉm cười đáp lại, tuy y không nhận ra ai.

“Hồ vương tới rồi! Thiên hồ vương tới rồi!” Khi Lãnh Thanh Thanh đang bận tìm người bắt chuyện, các thiên nhân trở nên xao động, thì ra là thiên hồ vương tân nhậm giá lâm.

Nghe đồn vị thiên hồ vương này có phong thái tuyệt đại phong hoa, mị hoặc chúng sinh, tất cả thần tiên đều muốn tranh nhau để được nhìn thiên hồ vương một cái.

Lãnh Thanh Thanh tự nhiên kéo Lãnh Tịnh đi tới xem náo nhiệt, xem náo nhiệt là chuyện rất vui a!

Chỉ thấy trong hương khí lượn lờ, một vị tuyết y nam tử đeo vòng ngọc chậm rãi từ bậc cao đi tới, chân mày hắn hàm chứa phong tình vạn chủng, khí chất lại thanh nhã xuất trần, đi tới đâu, nơi đó đều bị dẫn lên ánh mắt diễm mộ.

“Đó không phải là Tuyết Như Mộng sao?” Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đều ngồi trên điêu thú tử tinh dùng để trang trí mà ngóng, Lãnh Tịnh ôm tay nói. “Hắn thật sự trở thành hồ vương rồi, xì.”

“Tuyết Như Mộng!!!!!!” Lãnh Thanh Thanh há họng gào to với đám người.

Bạch Điêu không hiểu gì hết, nhưng cũng la theo: “Tuyết Như Mộng!!”

Tuyết Như Mộng đã trở thành hồ vương cảm thấy toàn thân rét run, rất ít có người nào còn nhắc tới nhũ danh năm đó của hắn. Sẽ là ai đây? Thế là đưa mắt nhìn quanh.

“Các ngươi đi xuống, không được phép đứng lên điêu thú!” Lúc này, tiên quan duy trì trật tự tới bảo Lãnh thị phụ tử đi xuống, quở trách một phen, trong mắt hắn, ba con này là nhà quê phàm giới vừa mới thăng tiên.

Thế là Tuyết Như Mộng cuối cùng không thấy được ba con vừa gọi tên hắn.

Tuyết Như Mộng tiếp tục đi về hướng đại điện, đoạn đường cuối cùng chỉ có thần tiên địa vị cao mới được phép thông qua, vì thế an tĩnh không ít. Ai biết, trong biển hoa đột nhiên lao ra một con bạch điêu chặn đường hắn lại.

“Ngươi là Tuyết Như Mộng sao?” Bạch Điêu chống nạnh hỏi.

“Tại hạ chính là Tuyết Như Mộng.” Tuyết Như Mộng chau mày nói, “Các hạ làm sao biết được danh hiệu của trẫm?”

“Ngươi đi theo ta tự nhiên liền biết, có người tìm ngươi.” Bạch Điêu thừa nước đụt thả câu.

“Xin lỗi, trẫm có việc gấp. Thứ không phụng bồi, nếu muốn tìm trẫm, mời vị đó tự hiện thân đi!” Hắn đã bắt đầu hơi không vui.

Lời vừa nói xong, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh liền từ bụi cây chui ra.

Lặng yên nửa ngày, mặt Tuyết Như Mộng đột nhiên sụp đổ.

“Sao lại là các ngươi…” Tuyết Như Mộng có cảm giác rơi vào hầm băng.

“Bạch Điêu, Tuyết Như Mộng này là sủng vật trước ngươi, là tiền bối của ngươi.” Lãnh Thanh Thanh giới thiệu. Bạch Điêu ra vẻ ngạc nhiên.

“Ai là sủng vật của các ngươi… hai tên hỗn đàn các ngươi…” Tuyết Như Mộng đang muốn phát tác, liền bị ba con không mang ý tốt lôi vào lùm hoa.

Không bao lâu, một con đại tuyết hồ uất ức xám xịt đi vòng từ sau lùm hoa, mà Lãnh Tịnh lại mặc y sam cao quý của Tuyết Như Mộng nghênh ngang mà bước.

“Nghe nói thiên đế muốn thiết yến khoản đãi chúng tiên, các ngươi lấy tiên bài của Tuyết Như Mộng là có thể trà trộn vào.” Sau khi Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh lén lút hợp kế xong, liền nghênh ngang hống hách bước vào thiên môn, đi thẳng tới tiên điện Dao Trì.

Tuy nói chỉ có thần tiên địa vị cao mới có thể tiến vào, nhưng năm nay sản sinh ra không ít tân thần vương, do đó các thủ vệ thiên binh tuy không nhận thức Lãnh Tịnh, nhưng thấy tiên bài cũng liền cho hắn vào.

____

Lãnh Tịnh ngồi trong đám đông tiên gia, ăn ăn uống uống xem khiêu vũ, còn cụng ly cùng các tiên gia khác, thật sự một chút cũng không xa lạ. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều dùng ánh mắt tôn kính nhìn hắn, đây mới là cảnh giới cao nhất của ăn chực uống chực a! Lãnh Tịnh cười tà với hai con, hắn đã giữ chức võ lâm minh chủ suốt mười năm nha, có trường hợp nào chưa trải qua?

Thiên đế cuối cùng cũng xuất hiện, hắn bước lên bảo tọa trong sự xúm xít của tùy tùng, sau lưng còn có thái tử đi theo. Năm ngàn năm không gặp, thiên đế già đi rất nhiều, dáng vẻ nghiêm chỉnh, ngược lại thiếu niên thái tử bên cạnh đó, có vài phần tướng mạo phong lưu của cha mình năm đó.

Thiên quan lĩnh tôn chỉ xong, tuyên bố các tiên gia báo cáo công tác, thế là ca vũ yến tịch đều tạm thời dừng lại, các thần tiên chiếu theo vị trí ngồi từng người bước ra giữa báo cáo.

Lúc này thiên đế mới chú ý tới Lãnh Tịnh đang ngồi bên dưới, hắn mới đầu còn cảm thấy người trẻ tuổi này thật quen mắt, hiện tại nhìn tư thế đoan chính ngồi đó của người ta, càng phát giác đã gặp qua ở đâu đó rồi. Khí thể tỏa ra trên người hắn, khiến thiên đế không có tâm tư gì để nghe hồi báo của những tiên quan đó nữa.

Đó là ai vậy? Thiên đế không ngừng đánh giá thanh niên bạch y. Đột nhiên, thanh niên đó quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau.

Thế là thiên đế đã làm ra một động tác suốt năm ngàn năm nay chưa từng có__ té từ bảo tọa xuống dưới.

____

Thật sự là đại đại mất mặt!

Có thể coi là một sự cố lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử ngàn năm tế điển, thiên đế thế nhưng lại té từ bảo tọa xuống!

Không thể không nói, thiên đế thật sự là có hơi già rồi, thiên đế trải qua hạo kiếp thiên địa, thật ra sớm đã là một lão nhân về chiều. Thái tử lo lắng canh bên giường hắn, nhìn phụ thân thở dốc không ngừng, thiên đế vươn một tay ra, nói: “Đi… gọi Lãnh… gọi Lãnh Tịnh tới đây…”

“Phụ hoàng, ngài quên rồi, Long Quân đã ẩn cư ở Thiên Nhai hải rồi, cách nơi này mười vạn dặm xa xôi!” Thái tử nhẹ nhắc nhở.

“Đi gọi Lãnh Tịnh tới đây!” Thiên đế lặp lại lần nữa, sau đó ho khan kịch liệt.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Thái tử trở nên khó xử, hắn cũng không biết làm sao mới có thể thỉnh Long Quân Lãnh Tịnh trong truyền thuyết tới đây, tuy hắn từ nhỏ đã nghe câu chuyện của Lãnh Tịnh tới lớn, nhưng nghe nói sau hạo kiếp thiên địa đó, Lãnh Tịnh bị thương nặng không còn xuất hiện qua lần nào nữa.

Trong lòng thần ma tam giới, cái tên Lãnh Tịnh này như một ngọn núi, hắn hy sinh bản thân mang tới cho tam giới an ổn bình định, cố xoay chuyển tình thế, không còn có anh hùng nào đáng để tôn kính bằng hắn nữa, hắn chính là tấm gương phẩm hạnh cho cả thiên giới. Tế điển ngàn năm một lần chính là ngày lễ to lớn cử hành để kỷ niệm Long Quân Lãnh Tịnh.

Lúc này, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đang ở quảng trường thiên giới vô cùng hứng thú quan sát nghi thức trừ ma của tế điển, một vài vũ giả thân mặc hí phục chia ra diễn Long Quân Lãnh Tịnh và ác ma, dùng hình thức ca vũ tái hiện cảnh tượng Lãnh Tịnh trừ ma năm đó, vừa từ đó cầu phúc. Lãnh Tịnh không kìm được cười lạnh nói: “Phàm nhân hướng thiên nhân cầu phúc, thiên nhân hướng ‘Long Quân’ cầu phúc, rốt cuộc phúc này là ai tới ân thưởng?”

Lãnh Thanh Thanh nghĩ một chút, nói: “Ăn ngon uống đủ chơi vui chính là phúc.”

Thế là hai người cũng gia nhập vào nghi thức cầu phúc vạn người, hướng về Long Quân trong lý tưởng cầu phúc, cùng đem nguyện vọng viết lên dải lụa, thả vào Long Quân trì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.