Chương trước
Chương sau
Lãnh Tịnh men theo đường nhỏ đi tới gần sơn trang, còn cái đám hòa thượng đạo sĩ kia, hắn lại chẳng quan tâm, dựa vào những tiểu yêu kia và Lãnh Thanh Thanh đã đủ để ứng phó rồi. Chỉ là sau lưng đội ngũ hòa thượng đạo sĩ, có một cái kiệu nhỏ màu xanh đi theo, linh khí của người trong kiệu tỏa ra, tựa hồ vượt xa đám ô hợp trước mặt, có lẽ không phải là người mà những yêu quái kia có thể ứng phó.

Lãnh Tịnh liền lặng lẽ đi theo kiệu, người trong kiệu có vẻ đã sớm phát hiện, đi vòng vèo, chệch khỏi chính lộ, khi tới khu rừng cách Lãnh thị sơn trang không xa, Lãnh Tịnh mới hiện thân, nói: “Bằng hữu, ngươi có gì chỉ giáo? Tại sao dẫn ta tới đây?”

Một giọng nói như băng tuyết từ trong kiệu truyền ra: “Ta là tới trừ yêu.”

“Các hạ cho rằng ta là yêu sao?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Tuy ngươi không phải yêu, nhưng cùng đội với yêu. Lang bối vi gian, tuy không phải yêu cũng không khác gì yêu.”Người trong kiệu ngôn ngữ vô cùng cực đoan.

“Các hạ quá mức võ đoán.” Lãnh Tịnh lạnh lùng nói, hắn gia tốc thêm, đi tới trước kiệu, nhanh tới mức khiến người khó phản ứng. Cho tới khi hắn vén rèm lên, thấy rõ tướng mạo người trong kiệu, người trong kiệu mới giật mình nhận ra Lãnh Tịnh đã ở sát bên mình, phát ra một tiếng kinh hô không lớn__ Người trong kiệu thế nhưng là một thanh niên tử y vô cùng thuần thanh văn nhã, xem ra không quá hai mươi tuổi, chỉ là, nhãn thần hai mắt hắn rời rạt, thì ra là một người mù.

“Yêu long! Ngươi to gan!” Thanh niên phản ứng lại, tức giận quát lên, tay cầm chuỗi tử linh niệm châu phất về phía Lãnh Tịnh. Linh lực cường đại tuôn ra từ chuỗi niệm châu này, một kích có thể đánh yêu ma ngàn năm hồn bay phách tán, mà hạt tử linh châu cũng trong thoáng chốc được phất ra hóa thành ánh lóe màu tím, bay về phía Lãnh Tịnh. Thanh niên đồng thời phân phó hạ nhân nâng kiệu: “Lấy thừng phục long khóa hắn lại!”

Qủa nhiên, không bao lâu, Lãnh Tịnh giả vờ bị đánh hôn mê liền bị xiềng xích kim sắc khóa lại, ném trên mặt đất phủ đầy lá khô. Thanh niên tử y dưới sự dìu đỡ của hạ nhân lần mò tới cạnh Lãnh Tịnh, sờ ***g ngực và gương mặt hắn, sau đó mới nói: “Con yêu long này pháp lực cao cường, niệm châu không thể đẩy hắn vào tử địa. Ta phải đánh hắn về nguyên hình, để hắn tu đạo lại từ đầu tại tọa thiền của ta. Các ngươi ấn hắn lại, ta muốn thi pháp dụng pháp ấn trụ hắn.”

Đám hạ nhân chia nhau ấn chặt tay chân Lãnh Tịnh, thanh niên tử y cắn rách ngón tay, dùng máu họa chú phong trên trán Lãnh Tịnh. Họa xong, liền phân phó hạ nhân nhét Lãnh Tịnh vào trong kiệu, hắn và Lãnh Tịnh cùng ngồi một kiệu, lên đường hồi phủ.

Thì ra tử y công tử sống trong một sơn trang cổ xưa ở ngoại thành, hắn gọi người nhấc Lãnh Tịnh vào trang, dìm vào trong một trì bích thủy ở hoa viên. Một thị nử hơn mười tuổi cười hi hi chạy ra đón, hỏi: “Công tử, hôm nay có phải thu hoạch được rất lớn?”

Tử y công tử chỉ thủy trì nói: “Bắt được một con rồng to gan vọng động.”

Thị nữ nhìn sang trì, nói: “Con rồng này tuổi còn nhỏ, công tử dùng niệm châu đánh nó, chỉ sợ tổn thương nguyên khí của nó. Mong là nước của Vân Trì này có thể tẩy đi yêu khí trên người nó.”

Tử y công tử nói: “Ta muốn thi pháp tẩy linh trên người hắn, phong chặt lệ khí quanh người hắn, tẩy sạch tội nghiệt và ký ức quá khứ của hắn. Chỉ là sau khi thi pháp, con rồng này tất thể nhược mỏng manh, đầu óc hồ đồ, đến lúc đó hắn chính là sư đệ của Liên Nhi ngươi, ngươi phải giúp đỡ hắn.”

Thị nữ ngăn lại: “Công tử! Vậy ngươi cũng sẽ tiêu hết linh lực nửa thân, thân thể sẽ càng thêm không tốt! Ngươi không cần phải vì một con rồng không rõ lai lịch mà liều mạng như thế a!”

Tử y công tử lắc đầu: “Con rồng này năng lực phi phàm, nếu được chỉ dẫn, vẫn có khả năng hướng thiện. Ta tâm ý đã quyết, ngươi lui sang một bên hộ pháp cho ta.”

Thị nữ gấp tới dậm chân__ Công tử luôn xả thân vì người như thế!

Trời sắp tối.

Lãnh Tịnh hoạt động gân cổ. Từ trong thủy trì nổi lên. Một tay thò ra duỗi lên bờ, giọng nói vốn dĩ như băng tuyết đã xen vào vài phần dịu hòa: “Nắm tay ta.”

Lãnh Tịnh ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, người đó cười cười nói: “Không cần sợ, ta không phải người xấu. Ta là sư phụ của ngươi__ Tô Lạc.”

Lãnh Tịnh không lên tiếng, trèo lên bờ. Tử y công tử Tô Lạc lần mò nắm lấy tay hắn, thân thiết nói: “Ngươi nhất định cảm thấy thân thể không mấy khỏe đi? Ta dẫn ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử Tô Bạch của ta.”

Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Ta muốn về nhà.”

“Nơi này chính là nhà của ngươi.” Tô Lạc nói.

Lãnh Tịnh không để ý tới hắn.

Đại khái chỉ trong công phu cỡ chớp mắt, Lãnh Tịnh đã về tới Lãnh thị sơn trang.

Sự thật là, cho dù Tô Lạc công tử phí phần lớn khí lực thực thi pháp thuật cả buổi chiều, muốn tẩy sạch ký ức của Lãnh Tịnh, nhưng xem ra chẳng qua lại tăng thêm một người bị sửu tiểu xà trêu chọc mà thôi.

Vừa về tới sơn trang, một đám yêu quái mặt xám mày tro đang khánh công, bàn luận công lao vĩ đại đã đánh bại hòa thượng đạo sĩ hôm nay. Lãnh Tịnh đi lên trên đài gõ bàn, các yêu quái liền biết điều tản ra. Lãnh Thanh Thanh lập tức lên đón, hưng phấn múa tay múa chân giới thiệu ngàn năm đại vương đã thần dũng thống lãnh yêu quái sung sát hiểm trận như thế nào vân vân.

Lãnh Tịnh đợi y nói xong, mới nói: “Cha, ngươi còn nhớ chuyện của Thanh Châu chứ?”

“A?” Lãnh Tịnh mở to mắt.

“Chính là lốc xoáy cực đại kỳ quái ở Thanh Châu, cuối cùng khiến người toàn thành đều chết, quái vật xoay chuyển hình xoắn ốc.” Lãnh Tịnh nói.

“Ý! Sao ngươi lại nhớ tới thứ đáng sợ đó?” Lãnh Thanh Thanh kinh ngạc nói, “Lẽ nào quái vật đó lại xuất hiện sao?!!”

“Không. Hôm nay ta gặp được một người, vị đạo linh khí trên người hắn và quái vật đó… là như nhau.” Lãnh Tịnh ngưng trọng nói.

Người đó chính là Tô Lạc.

Lãnh Thanh Thanh nghe xong lời Lãnh Tịnh, không nói hai lời liền lao vào phòng, bắt đầu thu gom đồ đạc chuẩn bị dọn nhà. Lãnh Tịnh đi theo sau nói: “Ta nghĩ hắn vẫn không phải là quái vật, chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, không cần phải khẩn trương như thế!”

Lãnh Thanh Thanh trầm mặt nói: “Không được, tối nay nhất định phải dọn đi. Tiểu Tịnh nếu không nghe lời, ta sẽ không nhận người nhi tử ngươi nữa!”

Lãnh Tịnh nói: “Ngươi lo quá rồi. Ta còn muốn tiếp tục quan sát một chút.”

“Không được!” Thái độ của Lãnh Thanh Thanh cương quyết dị thường.

“Cha, đợi một ngày đi.” Lãnh Tịnh vẫn không tha.

“Tiểu Tịnh! Lãnh, Tịnh!” Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc, lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn như vậy, y nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tịnh, nói từng chữ: “Ta không hy vọng ngươi bị cuốn vào bất cứ chuyện nào có liên quan tới thiên giới! Tuyệt, đối, không, cho, phép!”

“Ách…” Lãnh Tịnh lần đầu tiên bị khí thế của y chấn trụ, nhất thời căm lặng không nói nên lời.

Lãnh Thanh Thanh đột nhiên rút một thanh chủy thủ kim sắc trong tay áo ra, đâm tới ngực Lãnh Tịnh. Trên thân chủy thủ đó lấp lánh ánh sáng kim sắc, ánh sáng hòa cùng sợi xích trên cổ tay Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh bất ngờ cảm thấy toàn thân đều cứng lại, không thể động đậy__

Sợi xích màu vàng do đích thân Lãnh Thanh Thanh cột trên tay hắn không ngờ lại là pháp khí trói buộc cường đại, một đao này hắn không cách nào tránh khỏi!

Lãnh Thanh Thanh lau nước mắt, đâm chủy thủ vào ngực Lãnh Tịnh. Chủy thủ vừa tiếp xúc với thân thể hắn liền hóa thành ánh sáng ẩn vào trong nội thể Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh đầu đầy mồ hôi, rồi ngã vào người Lãnh Thanh Thanh, ngất lịm.

Bạch Điêu trốn ở chỗ tối, lúc này chạy ra, hóa thành nhân hình chạy tới trước mặt Lãnh Thanh Thanh, cầu tình: “Lão thái gia, ngươi đừng giết thiếu đông gia! Thiếu đông gia hắn tội không đáng chết a!”

“Ta không giết hắn, chỉ là phong bảy thành linh lực của hắn.” Lãnh Thanh Thanh sờ mặt Lãnh Tịnh, đột nhiên ***g ngực phập phồng, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Điêu kinh ngạc nói: “Ngươi điên rồi sao! Sao ngươi lại dùng cách tổn hao chân nguyên của mình để thi pháp!”

“Ngươi không cần quản ta! Nâng Tiểu Tịnh về phòng, nhanh chóng rời khỏi chỗ này!” Lãnh Thanh Thanh che miệng, sắc mặt tái nhợt nói.

“Nhưng mà nhưng mà…” Bạch Điêu gấp tới mức quay vòng__

Vì linh lực bị phong, Lãnh Tịnh không thể duy trì nhân hình, ngân quang dần tản ra từ trên người, chậm rãi hóa thành long hình__ nghĩ sơ cũng biết, sao nó có thể nâng nổi một con rồng chứ!

“Tại sao lại như vậy a! A a a ” Lãnh Thanh Thanh cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy, ngã xuống. Y cho rằng chỉ cần để Lãnh Tịnh chịu yên thân một thời gian để nhân đó rời khỏi nơi này là được, hoàn toàn không ngờ do Lãnh Tịnh vẫn còn là ấu long, nên mất đi hơn nửa linh khí thì sẽ hiện nguyên hình!!!

Cố sức đè nén cảm giác buồn nôn do tiêu hao pháp lực dẫn tới, Lãnh Thanh Thanh khổ não chỉ đành gọi Bạch Điêu bưng nước lạnh tới, tạt lên mặt bạch long, không bao lâu, Lãnh Tịnh cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, hắn thấp giọng nói: “Cha, coi như ngươi hung.”

“Tiểu Tịnh, tha thứ ta, cầu ngươi, chịu đựng một lúc được không?” Lãnh Thanh Thanh ôm hắn đau lòng nói.

Bạch long nhắm mắt lại, nỗ lực ngưng tụ linh khí còn sót lại không nhiều, thế là thân hình dần co lại, cuối cùng cũng biến thành thanh niên mỹ mạo thân thể xích lõa, chỉ là toàn thân vô lực, mềm nhũn nằm trong lòng Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh vội thoát ngoại y phủ cho hắn, Bạch Điêu nhanh tay cõng Lãnh Tịnh lên, rồi leo lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.