Đông Phương Ngọc nghĩ lão nhân ẩn cư này cũng khó tìm, trước cứ cùng An Trữ tìm thử xem, vừa tìm vừa làm công tác tư tưởng, giải độc là nhất định phải làm, nhưng mỹ dung thì không cần thiết. Thế nhưng Tiêu Nhiễm trước khi rời đi, đưa cho An Trữ ngoại trừ một khối ngọc bội, còn có một phong thư. Phong thư chỉ có một tờ, trên tờ giấy viết địa chỉ một thôn trang ở vùng ngoại ô Sở Châu, còn có cả bản đồ tới đó.
Đông Phương Ngọc phù trán nhìn An Trữ quơ quơ phong thư vui vẻ hướng y cười, bất đắc dĩ méo miệng cười theo, quên đi, binh đến tướng ngăn, trước tìm được người rồi nói sau.
Theo bản đồ kia, Đông Phương Ngọc cùng An Trữ rất dễ tìm được đến nơi, cách Sở Châu cũng không xa. Thôn trang an bình tường hòa, quả nhiên thích hợp dưỡng lão. Đông Phương Ngọc cùng An Trữ tìm người hỏi, miêu tả đại khái tuổi tác và bộ dáng, nhưng tựa hồ cũng không có người biết.
Đông Phương Ngọc với An Trữ liếc mắt nhìn nhau một cái, Đông Phương Ngọc liền hỏi lại vị nông phu kia: “Quả thật không có lão nhân nào thấp thấp mập mập, vẻ mặt vui tươi hớn hở?”
Nông phu kia lắc đầu: “Quả thật không có, nhưng lão nhân cao cao gầy gầy tính tình cổ quái thì có một.”
Đông Phương Ngọc tạ ơn người nọ: “Đa tạ cho biết, xin hỏi lão nhân kia đang ở nơi nào?”
“Không cần khách khí.” Nông phu cũng cười cười, “Ở ngay phía trước, quẹo trái, có một tiểu viện nhỏ.”
Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072498/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.