An Trữ nhẹ nhàng ưm một tiếng, xoay người lại, thói quen ôm lấy gối đầu. Đột nhiên phát hiện không đúng, gối đầu không phải rất mềm sao? Giờ sao lại cứng cứng rắn rắn, còn khá nóng nữa?
Thình lình trợn mắt, thấy trước mắt mình là khuôn ngực rắn chắc, lại ngẩng đầu, vẻ mặt Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiếu ánh vào mắt. An Trữ ngơ ngác, sau đó mặt hắn hơi hơi đỏ lên, từ mặt lan dần ra toàn thân. Nhận ra tình cảnh hiện giờ, ngượng ngùng muốn giãy ra, nhưng trốn chỗ nào cũng không thoát được đôi tay hữu lực của Đông Phương Ngọc, đã thế còn bị ôm eo kéo sát lại gần y, không may cọ cọ vào nơi nào đó, chỉ nghe Đông Phương Ngọc hít sâu một hơi, An Trữ tức thì nằm im không dám động đậy nữa.
“Thật biết sát nhan quan sắc mà…Ha ha…” Đông Phương Ngọc cười, trầm thấp nói.
An Trữ đầu tiên là có điểm quẫn bách, không biết nên nói cái gì, kế đó lại thấy Đông Phương Ngọc đắc ý vênh váo, liền cũng ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế: “Thả ta ra.”
“Không thả.” Đông Phương Ngọc dứt khoát nói.
“….” An Trữ im lặng nhìn y, từ từ đỏ mắt, lại cúi đầu, “Người ta, suốt cả đêm….Đau quá….”
Đông Phương Ngọc vừa nghe liền lập tức buông ra An Trữ, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn lên muốn kiểm tra. An Trữ nhân cơ hội kéo chăn bao kín mình lại, chỉ lộ ra cái mặt nhỏ nhắn bên ngoài: “Ta muốn ăn cháo.”
Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ dụ dỗ: “Ngoan, trước để cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072497/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.