Chậm rãi mở to mắt, dần dần thấy rõ cảnh vật trước mặt, An Trữ lại lập tức nhắm mắt lại.
Đông Phương Ngọc ngồi ở bên giường, khóe môi khẽ cong: “Tỉnh cũng đừng giả bộ ngủ.”
An Trữ đành phải miễn cưỡng mở mắt lần thứ hai, phiết miệng, một bộ ủy khuất: “Ngọc ca ca…”
“Ngày thường bảo ngươi dốt nát ngươi còn dám cãi! Làm chuyện gì cũng không chịu suy nghĩ! Ngươi là xem thường ta hay tự cho mình rất lợi hại?! Vô duyên vô cớ ngươi xông lên làm cái gì?!” Đông Phương Ngọc mắng liền không ngừng.
An Trữ có chút thống khổ nhắm mắt lại: “Đau đầu quá…”
“Làm sao vậy?” Đông Phương Ngọc vội hỏi.
Đoạn Thủ đứng ở một bên tiến lên chẩn mạch, phủi tay: “Yên tâm, không có việc gì mà, hắn giả bộ thôi.”
An Trữ vẻ mặt đau khổ lại trợn mắt, trừng trừng nhìn Đoạn Thủ.
Đoạn Thủ nhún nhún vai: “Hắc, ta đi ra ngoài trước, miễn cho có người ngượng ngùng.”
An Trữ vội vàng muốn ngăn hắn lại: “Đừng nha, ta không chê ngươi.”
Đông Phương Ngọc khoanh tay, nhìn hắn.
An Trữ chột dạ dời tầm mắt.
Đoạn Thủ đã thức thời sớm rời khỏi phòng. Không khí trong phòng lập tức trở nên có chút kỳ quái. An Trữ trộm liếc Đông Phương Ngọc, thấy đôi mắt y sắc quắc nhìn mình.
“Nói đi.” Đông Phương Ngọc mở miệng, “Lúc ngươi mê man ta vẫn luôn suy nghĩ, khi đó ngươi rốt cục là nghĩ gì mà lại hành động như vậy?”
Nếu nói An Trữ thay y cản một chưởng kia, y không cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072483/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.