Chờ Đoạn Thủ cùng An Trữ ăn uống no nê, Đông Phương Ngọc mới vén mành, mang theo bọn họ rời khỏi tửu quán, trở về khách ***. Dọc đường đi Đông Phương Ngọc vẫn như cũ nắm tay An Trữ, Đoạn Thủ ở một bên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt một cái. Đông Phương Ngọc quay qua nhìn hắn, cười nói: “Có việc gì sao?”
Đoạn Thủ cũng không ngại ngùng: “Quan hệ của các ngươi là như thế nào?”
“Huynh đệ.” Đông Phương Ngọc đáp.
Đoạn Thủ giật nhẹ khóe miệng, trong lòng thầm nói huynh đệ có cần phải lúc nào cũng tay to cầm tay nhỏ thế không?
“Ngươi cũng biết An Trữ có hơi dốt nát, không cầm tay hắn sợ hắn đi lạc mất.” Đông Phương Ngọc như trước cười nói.
Đoạn Thủ nhìn An Trữ cũng một bộ đương nhiên, xoa xoa trán, không nói thêm gì nữa.
Đến khách ***, giới thiệu Đoạn Thủ với bọn Nhạc Bích Lam, sau đó thì ngồi xuống bàn công việc.
“Tam ca,” Nhạc Bích Lam lo lắng nói, “Hôm nay chúng ta được đến tin tức, đã có vài người Cái Bang chết bất đắc kỳ tử.” (chết bất đắc kỳ tử: chết không rõ nguyên nhân.)
“Chắc là tên kia muốn cảnh cáo chúng ta.” Đông Phương Ngọc nói.
“Việc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, mới có thể bảo vệ tính mạng người vô tội.” Đông Phương Lãng gật đầu.
An Trữ kéo nhẹ tay áo Đông Phương Ngọc: “Có thể để Đoạn Thủ giải độc cho Bích Lam tỷ tỷ trước sao?”
Đoạn Thủ khoát tay: “Độc mà Nhạc cô nương trúng phải cũng không khác mấy so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072482/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.