Tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên một tảng đá lạnh như băng. Vết thương bên hông đã được băng bó một cách qua loa bằng vải bố. Thử di chuyển một chút, cảm giác đau đớn khủng khiếp ập tới. Điều này cũng chứng minh, vết thương chỉ được "băng bó" mà thôi, miệng vết thương không được xử lý, cùng không thoa thuốc gì cả. Xem ra lần này chẳng dễ gì thoát thân được, bỗng nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Băng Ngọc tôi không khỏi rùng mình lo lắng cho số phận sắp tới của bản thân.
Trên chiến trường tôi và Băng Ngọc ai vì chủ nấy. Rời khỏi chiến trường, tôi và Nàng là đồng môn sư tỷ muội. Cũng chẳng biết dựa vào mối quan hệ rối loạn tùng phèo này, Nàng có thể tha mạng cho tôi một lần không?
Giãy dụa ngồi dậy, tôi lặng lẽ đánh giá chung quanh. Chỗ này, hmm, so với thiên lao có chút thua kém. Đầu tiên, dụng cụ tra khảo không nhiều bằng, phạm nhân cũng không nhiều bằng ngay cả lính canh cũng không nhiều bằng. Giữa không gian cực lớn, chỉ có một mình tôi.
"Này ~~ Có ai còn thở không?" thử mở miệng hỏi. ngoài trừ giọng nói của chính mình, đáp lại tôi chỉ là không gian tĩnh mịch xung quanh.
"Này ~~ Có ai sắp chết không?" Lấy thêm chút can đảm, tôi lớn tiếng hét to.
"Có. Chính là muội đó." Một giọng nói lạnh như băng truyền tới, dùng đầu ngón chân tôi cũng biết đó là Băng Ngọc.
Từ trong góc tối chậm rãi đi ra một người, nàng mặc trang phục màu đen huyền bí của nam tử, mái tóc dài đen nhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/187531/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.