Mũi gao găm lạnh lẽo dán lên mặt tôi, chuyển động một cách thong thả. Đối với những chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, tôi chẳng chút tò mò. Chỉ quỳ rạp trên mặt đất, im lặng không hề lên tiếng.
"Tỷ hỏi lại muội một lần nữa, muội có làm không?" Giọng nói vội vàng, giống như không yên tâm trước sự im lặng của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Băng Ngọc, vẫn im lặng không nói lời nào. Thái độ ương bướng của tôi hiển nhiên chọc giận Nàng, ánh mắt như băng hàn ngàn năm của Nàng, dường như bốc cháy rực lửa.
"Nguyệt Nhi ~~" Cười một cách quái đản, dao găm cắt qua yết hầu của tôi, lực tay được canh rất chuẩn xác, không làm tôi mất mạng ngay lập tức nhưng khiến tôi không thể nói chuyện một thời gian dài.
"Không muốn lên tiếng, vậy vĩnh viễn câm miệng đi." Nàng lẩm bẩm, giọng nói ai oán, thù hận.
Tôi không phản kháng, từ trước đến nay chưa bao giờ tôi đoán được suy nghĩ của Nàng. Tôi không biết tại sao tự dưng Nàng lại oán hận tôi đến mức này. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có việc tôi cứu Kỳ Tử Hi, đứng ở phía đối lập trở thành kẻ thù của Nàng. Nhưng mà tôi cũng chưa bao giờ chỉa kiếm đánh về phía Nàng. Trước đó tôi hoàn toàn không hề biết Nàng đứng ở phe của hoàng thúc. Nếu biết ~ nếu biết ~ haizzz, thôi đi, dù cho có biết tôi cũng sẽ lựa chọn cứu Kỳ Tử Hi. Dù sao mối liên hệ của tôi và Kỳ Tử Hi rất mật thiết, nhưng lại chẳng thể nào giải thích rõ ràng với Băng Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475592/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.