“Muội làm gì vậy, mau buông ta ra.” Hướng Diệu muốn tránh ra nhưng lại sợ bị thương tôi, nàng gấp tới mức gầm nhẹ. “Không buông.” Tôi không thể buông, tuyệt không thể buông. “Kỳ Tử Hi. Tớ xin cầu, đi đi.” Tôi năn nỉ Kỳ Tử Hi, cô chỉ lẳng lặng đứng im giống như một pho tượng không hề có chút cử động nào. “Tớ nghe cậu nhưng trong vòng mười ngày tớ sẽ lại đến tìm cậu.” Hốc mắt tôi đỏ hoe, chết tiệt đây không phải thời điểm để khóc. “Đây là cơ hội cuối cùng, tớ đợi cậu quay về.” Kỳ Tử Hi nói xong xoay người rời đi. “Không được đi.” Nhìn thấy Kỳ Tử Hi bỏ đi, Hướng Diệu gấp tới mức đẩy tôi té ngã trên mặt đất. “Hướng Diệu ~ tỷ muốn cậu ấy chết hay muội chết?” Nhìn thấy nàng muốn đuổi theo không tha, tôi gấp quá buộc miệng nói. “Nguyệt Nhi ~ chẳng lẽ nàng ta làm bị thương muội?” Hướng Diệu nghe thấy tôi nói vậy liền quay lại, ngồi xổm bên cạnh tôi, khẩn trương kiểm tra mọi chỗ xem tôi có bị thương hay không. “Hướng Diệu tỷ có biết dùng biện pháp này tuy rằng trong một thời gian ngắn có thể tăng mạnh nội công của bản thân nhưng tới lúc ngân châm hoàn toàn đi vào cơ thể của tỷ, tỷ sẽ bị phế đi võ công hoặc tệ hơn là mất đi tính mạng của bản thân, đáng sao?” tôi vươn tay ôm lấy cổ nàng, sờ đến cây ngân châm kia, nó đã đi vào phân nửa. Người này sao có thể tàn nhẫn với bản thân mình thế này. “Ta biết. Nguyệt Nhi ~ thời gian của ta không còn nhiều. lần sau muội đừng cản ta.” Hướng Diệu bình tĩnh nói, nàng ôm tôi vào lòng. “Vì giết các nàng mà đánh mất tính mạng của bản thân? Chẳng lẽ cả tỷ cũng điên rồi sao?” Tôi dùng hết sức đẩy Hướng Diệu ra, không thể kìm nén được nữa mà khóc to. “Đừng khóc ~ Nguyệt Nhi ~ đừng khóc!” Hướng Diệu hoảng sợ. “Không đáng, thực sự không đáng.” Trái tim tôi đau quá, nước mắt vì sao không thể ngừng được, không ngừng tuông rơi. “Đáng giá. Nguyệt Nhi ~ nếu thật sự xảy ra chuyện, muội phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một chỗ sống thật tốt.” Hướng Diệu dùng tay áo thay tôi lau nước mắt, vừa lau vừa nhẹ giọng nói. “Chết tiệt ~ tất cả đều chết tiệt!!” Những tên luôn tự cho bản thân là đúng, thật sự làm tôi vừa thương lại vừa hận. Nếu như tất cả nguyên nhân đều do tôi mà ra vậy thì tôi chết đi là được chứ gì!! “Nguyệt Nhi, muội……” đột nhiên nghe tôi mắng chửi, Hướng Diệu có chút sững sờ. “Nghe muội nói, muội không cần tỷ thay muội bất bình. Muội chỉ cần tỷ nghe muội nói, Hướng Diệu ~ có phải những gì muội nói, tỷ đều sẽ nghe theo không?” Tôi nghiêm túc mà hỏi, thật sự làm Hướng Diệu cũng không dám lơ là. Dù có chút do dự nhưng cuối cùng nàng cũng gật đầu. “Nguyệt Nhi ~ Băng Ngọc điên rồi, Nàng sẽ làm muội bị thương. Ta không thể làm vậy.” Hướng Diệu cắn môi, không đồng ý mà cự tuyệt. “Sẽ không đâu, muội sẽ không cho tỷ ấy cơ hội làm bị thương muội.” Và tôi cũng sẽ không lại làm tổn thương Băng Ngọc. “Nguyệt Nhi ~” Hướng Diệu còn muốn khuyên tôi nhưng tôi đã nhanh chóng dùng tay che môi của nàng lại. “Hướng Diệu ~ giúp muội.” Tôi mở to đôi mắt đã khóc sưng đỏ, vô cùng thành khẩn nhẹ giọng cầu xin Hướng Diệu. “Ta giúp muội.” Hướng Diệu nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau tôi liền dậy thật sớm, sau khi rửa mặt chải đầu, tôi lại thất thần nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương. Kéo hai bên môi, ảnh người trong gương bày ra một nụ cười nhưng trong mất chỉ là buồn bã ưu thương. Vẫn áy náy với Băng Ngọc, như vậy coi như lần này tôi trả lại cho Nàng một bắt đầu mới đi!! “Có khách tới.” Hướng Diệu đẩy cửa bước vào, Thúy Trúc đi theo phía sau nàng. Cậu nhóc mặc một bộ trường bào màu trắng, mái tóc được cẩn thận búi phía sau, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. “Mời ngồi.” Tôi đứng dậy tiếp đón. “Đa tạ ~” Thúy Trúc nói cám ơn, rồi vén vạt áo ngồi xuống. “Từ lúc nào mà chúng ta trở nên xa lạ đến vậy?” Câu nói cảm tạ kia của Thúy Trúc làm tôi có chút bất ngờ. Tôi thật sự không thể nào thích ứng với bộ dạng nghiêm túc của cậu nhóc, vẫn thật nhớ một Thúy Trúc cổ linh tinh quái, vui vẻ hoạt bát hơn. “ Nguyệt tỷ tỷ ~ lần này đệ tới, là có một việc muốn nhờ tỷ. Đệ biết, đệ không có tư cách……” Thúy Trúc có phần do dự nhưng cũng rất nhanh nói thẳng vào chủ đề. “Không cần nói. Ta đã thương lượng với Hướng Diệu, hôm nay sẽ trở về Phong Đô với đệ.” Tôi nhìn Hướng Diệu, vừa đúng lúc này nàng cũng đang nhìn tôi. Tâm mắt giao tiếp, cả hai đều mỉm cười nhìn đối phương, thật tốt. “Nguyệt tỷ tỷ ~ tỷ nói thật sao?” Thúy Trúc vẫn lo sợ khó tin. “Nguyệt Nhi đã nói như vậy không lẽ Trúc vương gia còn không chịu tin?” Hướng Diệu nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn. “Tin! Nguyệt tỷ tỷ nói đệ sao có thể không tin. Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, người hầu của đệ đều đang bên ngoài chờ” Thúy Trúc nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Tôi và Hướng Diệu chuẩn bị chút đồ cũng đi ra khỏi biệt trang. Bên ngoài trang viên đông nghịt quan binh, đi đầy còn có đại nội thị vệ. Tôi cười khổ một tiếng quay đầu nhìn Thúy Trúc. “Trúc Vương thật nhọc lòng.” Tôi cũng không có ý châm chọc gì, chỉ là cảm thán. “Nguyệt tỷ tỷ ~ đệ cũng chỉ là đề phòng vạn nhất thôi….” Thúy Trúc cúi đầu, không dám nhìn tôi. Hướng Diệu vươn tay, cầm lấy bàn tay đã lạnh như băng của tôi, cho tôi chút ấm áp. Tôi cúi đầu cười, trong lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều. “Ta biết, ta không có trách đệ, đi thôi.” Tác giả có lời muốn nói: Nguyệt Nhi phải trở về bên cạnh Băng Ngọc rồi, ta sẽ chú ý không viết quá ngược, mọi người thật sự cảm thấy phía trước ta viết quá ngược sao? Vẫn luôn cảm thấy trên Tấn Giang, Đam mỹ và Ngôn tình là nửa bầu trời chia đôi, còn về Bách hợp thì thật ít ổi, phát triển rất chậm. Vì sự nghiệp Bách hợp góp một viên gạch, ta liền căng da đầu viết văn. Hy vọng sau này Tấn Giang cũng khắp nơi nở từng đóa hoa Bách Hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]