Hướng Diệu kéo tôi đi vào phòng của nàng, đợi cho cả hai đã ngồi yên. Tôi chờ đợi nàng mở miệng, đổi lại nàng chỉ nhíu chặt chân mày, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại chẳng nói câu nào.
"À...Ừ, Hướng Diệu, tỷ còn muốn nhìn mặt bàn tới bao giờ?" Băng ngọc còn ở cách vách, mà cũng chẳng biết Kỳ Tử Hi đã thu được chút tin tức nào hay chưa, hiện tại ~ thời gian rất quý giá!!
"À, xin lỗi muội, ta chỉ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu." Hướng Diệu ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt bỗng có chút ánh sáng.
"Đơn giản, trọng tâm." Tôi chỉ muốn biết nội dung chính của mọi chuyện, những râu ria xung quanh tôi thật sự không có hứng thú.
"Muội cũng biết ta là ai rồi nhỉ?!!" Hướng Diệu bỗng dưng nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề...hmmm nói sao nhỉ, chẳng đâu vào đâu.
"Hướng Diệu ~ nói trọng điểm." Chịu không nổi tôi che lại mặt, áp mặt trên bàn kêu rên.
"Đây là trọng điểm."Giọng nói của Hướng Diệu thực nghiêm túc.
"Nhớ rồi.... Cái ngày mà chúng ta chạy trốn, hình như tỷ có nhắc tới thân phận của bản thân....." Tôi đột nhiên nhớ tới hình như ngày hôm đó Hướng Diệu rất kích động nói tới thân phận của nàng.: "Ta là......" nhưng đáng tiếc bị Băng Ngọc cắt ngang.
"Mẫu thân của ta và mẫu thân của Băng Ngọc là hai tỷ muội ruột thịt. Ta nghĩ nói như vậy muội cũng có thể hiểu quan hệ giữa chúng ta." Hai ngón tay của nàng gõ trên mặt bàn, vẻ mặt có chút ửng đỏ xấu hổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475614/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.