Bởi vì thân phận đặc biệt, lại trong khoảng thời gian cực kỳ nhạy cảm nên Kỳ Tử Hi đã hạ lệnh không cho phép tôi ra khỏi doanh trướng, nói một cách phủ phàn chính là một loại biến tướng giam lỏng. Sao cũng được, tôi chẳng có ý kiến gì về việc này, cứ ngoan ngoãn đợi thôi. Nhưng tôi vẫn kiên quyết không cho quân y tới gần bản thân, mỗi ngày tự tay thay băng, bó thuốc.
Miệng vết thương lành rất nhanh, loại thuốc bột này quả nhiên là thứ tốt. Mặt ngoài vết thương đã kết vảy, độ khủng bố đạt chỉ số cao nhất, level maximum. Đến nỗi gã sai vặt mỗi ngày đến đây đưa cơm lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống, tới lui vội vàng. Tôi biết, hắn sợ nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Mỗi đêm nằm trên giường tôi đều cố gắng phát âm tập nói từng chữ chậm rãi, thử tự nói chuyện với bản thân, dần dần tôi thực sự có thể nói chuyện trở lại được, dù rằng âm thanh rất nhỏ, vụn vặt từng chữ một, nhưng như vậy đã tốt lắm rồi.
Đã bốn ngày trôi qua, Kỳ Tử Hi chẳng đến thăm tôi lấy một lần, tôi đoán có thể cô quá bận. Tối hôm thứ năm, trong khi đang say giấc tôi bỗng giật mình bừng tỉnh bởi một trận tiếng vang.
"Ai?" Đôi mắt rất nhanh thích ứng với không gian tối tăm xung quanh, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người đứng trước giường mình.
"Tôi." Giọng nói trầm đục, khàn khàn, dường như cố tình đè thấp giọng nói, là Kỳ Tử Hi.
"Có....chuyện à?" nhẹ giọng dò hỏi, từng câu từng chữ thoát ra bên môi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475595/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.