Sau khi trở về doanh trại, Kỳ Tử Hi liền vội vã triệu kiến quân y nhất quyết một hai phải bắt mạch cho tôi. Tôi không ngừng thể lắc đầu, cự tuyệt lão quân y tới gần. Mặt của Kỳ Tử Hi có thể nói đen tới mức giống như miếng ván sắt, cô ta giận đến đen mặt. Mặt tôi thì đỏ ửng không khác gì trái cà chua, tôi nôn nóng, sợ bị Kỳ Tử Hi phát hiện bệnh tình của bản thân.
"Quậy đủ chưa. Còn không để quân y chuẩn bệnh mau, coi coi trên người có còn bị thương chỗ nào nữa không?" Coi bộ Kỳ Tử Hi thật sự tức giận, cô ta nói như ra lệnh, hét lên vào lỗ tai tôi.
Đáng thương tôi chẳng thể nói năng được gì mà cãi lại – ủa mà không nói thì có thể viết mà, suy nghĩ chợt lóe, tôi vội chạy tới bên bàn sách, lấy bút lông chấm mực, viết lên trên giấy Tuyên Thành mấy dòng chữ nhỏ, nhưng tôi không biết dùng bút lông, cùng đường đành lấy ngón tay chấm mực viết chữ, may mắn chữ viết cũng có thể gọi là tinh tế dễ xem. Vừa lòng với tác phẩm của bản thân, tôi vẫy tay gọi Kỳ Tử Hi lại gần mà khoe.
"Chỉ là vết thương ngoài da, mấy cái thuốc bột quí hiếm cô cất giấu đâu, cho tôi một ít đi." Tôi vẫn nhớ rõ hoàng đế từng ban cho cô ta hai bình thuốc quí, một để giải độc, một để trị thương, đều là thứ tốt. Xem xong dòng chữ tôi viết, Kỳ Tử Hi trầm mặt xuống, ra lệnh mọi người trong doanh trướng tất cả đều ra ngoài, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475594/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.