Tối thứ Bảy, bảy giờ kém mười lăm, Ashling và Ted đi xe đạp của Ted đến làm nhiệm vụ trông trẻ cho Dylan và Clodagh.
“Họ sở hữu cái này sao?” Ted ngắm nghía ngôi nhà gạch đỏ hai mặt trước.
“Ngỡ ngàng phải không?” Ashling đứng trên ngưỡng cửa và bấm chuông.
“Tụi mình sẽ không phải thay tã đấy chư?” Ted hỏi, đột nhiên thấy nao núng.
“Không, chúng quá lớn rồi. Tụi mình sẽ chỉ phải chơi vui với chúng, làm cho chúng vui vẻ.”
“À, thế thì dễ ợt.” Ted hắng giọng và kiểu cách vuốt một lọn tóc ngược ra sau. “Ted Mullins, người đàn ông vui nhộn nhất Dublin, báo cáo có mặt nhận nhiệm vụ, thưa ngài!”
“Có thể chúng còn hơi bé, chưa hiểu tấu hài châm biếm hậu hiện đại đâu.” Tim Ashling se lại. “Theo tớ thì nước quả Ribena giống kiểu truyện ‘Ba chú lợn con sẽ hợp với khẩu vị của chúng hơn.”
“Để rồi xem nhé,” Ted phản đối. “Người ta thường đánh giá thấp trí thông minh của trẻ em. Tớ nhấn chuông lần nữa nhé?”
Phải mất một lúc mới có người ra mở cửa. Dylan xuất hiện, hai tay anh đầy xà phòng, chiếc áo thun ướt sũng dính sát vào ngực.
“Mọi người khỏe không?” Anh có vẻ bồn chồn. Lúc này Ashling và Ted mới để ý thấy những tiếng gào thét và chửi rủa ầm ĩ từ trên gác vọng xuống.
“Anh đang tắm cho Craig,” Dylan giải thích.
“Thằng bé có vẻ không vui lắm.”
“Chưa đến phần tồi tệ nhất đâu. Anh còn phải gội đầu cho nó nữa.” Dylan nhăn nhó. “Chắc sẽ nghe như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sushi-cho-nguoi-moi-bat-dau/1919178/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.