Thẩm Oản Doanh thật sự không nhớ được, rốt cuộc đó là chuyện của bảy năm về trước, lúc ấy cô mới mười tuổi.
Cẩn thận ngẫm lại, cô vẫn có một chút ấn tượng với Hoắc Thành, chỉ là lúc đó bọn họ đã làm gì thì cô không nhớ. Giang Du nói bọn họ còn chụp chung với nhau một bức ảnh, bà còn lấy ra cho cô xem.
Thẩm Oản Doanh nằm trên giường, nhìn bức ảnh vừa lấy được từ chỗ mẹ mình.
Khung cảnh là ở vườn nhà cô, cô mặc một cái váy công chúa nhỏ nhắn, cùng Hoắc Thành đứng ở dưới tán tường vi nở rộ, trên mặt hai người đều có ý cười.
Thẩm Oản Doanh dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lên mặt bé Hoắc Thành, cô không nhìn lầm, cậu ấy thật sự đang cười, tuy là nụ cười ấy không quá rõ ràng.
Hóa ra khi còn nhỏ bạn học Hoắc Thành cũng biết cười này.
Thẩm Oản Doanh cong môi, đặt bức ảnh qua một bên rồi tắt đèn đi ngủ.
Thứ hai, cô vẫn đến lớp sớm hơn mười lăm phút trước giờ tự học. Hoắc Thành cũng vừa mới đến, đang đứng trước bàn học lấy sách vở ra khỏi cặp.
Thẩm Oản Doanh thấy anh, theo bản năng ngẩn người ra, sau khi biết bọn họ đã biết nhau khi còn bé, lúc này nhìn bạn học Hoắc Thành dường như cô thấy thân thiết hơn chút. Trên mặt cô nở nụ cười, đi về phía chỗ ngồi của mình: “Buổi sáng tốt lành, bạn Hoắc Thành.”
Hoắc Thành buông sách trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Oản Doanh lại cười cười, cân nhắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765379/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.