Dịch Liên Thận tuy vẫn mỉm cười rất nhẹ thế nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: “Ta có một câu muốn nói với muội, muội nhất định phải nhỡ kỹ. Dịch Liên Khải đúng là rất thích muội, thế nhưng muội nói đúng, nếu có lúc thật sự nguy hiểm đến tính mạng hắn sẽ không đem muội để trong lòng được. Nên muội ngày sau nếu ở bên cạnh hắn, nhất định phải vô cùng cẩn thận. Hắn ta vốn là kẻ bạc tình, bạc nghĩa, thâm sâu khó lường. Muội phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận đấy.”
Tần Tang nói: “Đa ta nhị ca đã chỉ dạy, hai tháng nay muội đều được nhị ca chăm sóc tận tình, Tần Tang không thể không báo đáp được.”
Dịch Liên Thận lại cười rộ lên: “Ta chiếu cố cho muội cũng chẳng xuất phát từ ý tốt gì, về phần báo đáp sao… Ta cũng không cần đến.” Anh lấy đũa gắp thức ăn, ngân nga ngân nga: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà
Thí như chiêu lộ, khứ nhật khổ đa…
Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi.
Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y?
Sơn bất yếm cao, thủy bất yếm thâm.
Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm…”
(nghĩa: Uống rượu đối ca, nhân sinh có bao nhiêu
Giống như sương mai, ngày đi lại sầu khổ
Trăng sáng sao thưa, ô thước bay về nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-suong-mu-vay-thanh/132446/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.