Tối trước khi ngủ, Nghê Vụ đặt mua thuốc trên Meituan, vài loại thuốc cảm cúm dự phòng cho gia đình, trong đó còn có cả que thử thai, nhưng kết quả là, cô không mang thai.
Nghê Vụ vứt que thử thai vào thùng rác, quay lại nằm trên giường, dùng chăn trùm kín mặt.
Bác sĩ nói, cô rất khó mang thai. Mấy năm nay Nghê Vụ cũng không nghĩ đến chuyện này. Cô đã có Tuế Tuế rồi, nhưng nếu...
Nếu thật sự mang thai, cô cũng sẽ rất vui.
Khoảng thời gian này, cô và Bùi Hoài Duật đã có vài lần không dùng biện pháp phòng tránh. Nghê Vụ xoay người, đột nhiên có một bàn tay luồn vào trong chăn véo má cô. Bùi Hoài Duật từ phòng vệ sinh bước ra, nằm xuống giường ôm lấy cô.
Giọng nói hơi khàn, dường như cũng nhìn thấy que thử thai bị vứt trong thùng rác.
“Cứ thuận theo tự nhiên.”
Tối thứ sáu sau khi tan học, Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ sẽ lái xe đưa Tuế Tuế về nhà bà ngoại, mỗi tuần đều như vậy.
Từ lá vàng rơi rụng, đến tuyết trắng phủ vai.
Bùi Thành Quân và Vu Tú Huệ cũng ở cùng khu chung cư. Hai gia đình ăn chung một bữa cơm, cách Tuế Tuế gọi Vu Tú Huệ và Bùi Thành Quân, dần dần từ ông nội Bùi, bà nội Bùi chuyển thành ông nội, bà nội.
Nhưng khi cô bé gọi Bùi Hoài Duật, vẫn gọi là chú Bùi.
Tối nằm trên giường, Bùi Hoài Duật ôm vai Nghê Vụ: “Anh thấy con gái chúng ta rất giống em.”
“Em sinh ra đương nhiên phải giống em.”
“Anh nói về tính cách.”
Bùi Hoài Duật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702537/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.