Nước chảy men theo những đường gân nổi trên mu bàn tay, Bùi Hoài Duật lại lấy xà phòng tạo bọt rửa lần nữa. Lớp bọt trắng bị xả trôi, anh nhìn ba chiếc khăn treo trên giá, chọn cái màu vàng, anh biết đó là của Nghê Vụ, hai cái còn lại thuộc về Tuế Tuế và bà ngoại.
Nghê Vụ nhăn mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Tanh quá, anh phải giặt cái khăn của em đó.”
Bùi Hoài Duật đột nhiên vươn tay, một tay ôm eo Nghê Vụ, tay kia bịt miệng mũi cô. Anh cố ý làm vậy, Nghê Vụ trừng mắt nhìn anh, lại không thể giãy ra, bị nghẹt thở đến đỏ mặt. Không gian trong phòng vệ sinh vốn đã hạn hẹp, khi cô lùi lại một bước thì eo đã chạm vào bồn rửa mặt.
Trong lúc thở, cô hít vào toàn là mùi tanh nhẹ của cá và mùi xà phòng trên ngón tay anh. Tay anh chưa lau khô, hơi ẩm ướt.
Nghê Vụ không nhịn được vươn tay đấm vào ngực anh. Hai người như những đứa trẻ tinh nghịch. Cô càng nói tay anh có mùi tanh của cá, anh càng cố bịt miệng cho cô ngửi.
Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nhà có hai phòng vệ sinh, phòng ngủ chính còn có một cái nữa. Vu Tú Huệ đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong, rồi bà ho vài tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng, và đóng cửa lại.
Bùi Hoài Duật buông tay, Nghê Vụ điều chỉnh hơi thở: “Bị mẹ hiểu lầm rồi, còn tưởng chúng ta đang làm chuyện không đứng đắn gì ở đây.”
“Quần áo của chúng ta đều chỉnh tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702535/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.