Vu Tú Huệ nói với ông: “Lát nữa ông ít nói thôi, cười nhiều là được rồi, còn lại cứ để tôi lo.”
Nghê Vụ mím môi, nhìn lông mày của Bùi Thành Quân, thật ra cô mắc cười lắm.
Bùi Hoài Duật ôm eo cô, nói nhỏ: “Muốn cười thì cứ cười đi. Bây giờ địa vị của em ở nhà họ Bùi cao hơn anh rồi, cười thì ông già cũng không dám làm gì đâu.”
“Thật ra không cần phải long trọng như vậy, bà ngoại em rất dễ nói chuyện.”
Nghê Vụ lấy chìa khóa mở cửa, mọi người bước vào.
Khả năng giao tiếp của Vu Tú Huệ rất mạnh. Bà lập tức buông tay Bùi Thành Quân, bước nhanh tới, nắm lấy tay Nghê Mỹ Vân, miệng liên tục gọi chị, gọi xong lại thấy không đúng, cười ngượng nghịu: “Chúng ta xưng hô riêng.”
Hoàn toàn đúng với lời Vu Tú Huệ tự nói, cứ để bà ấy lo là được. Bùi Thành Quân chỉ cần cười cười, không cần nói nhiều, sau khi chào hỏi, Vu Tú Huệ kéo tay Nghê Mỹ Vân: “Chị à, chị giỏi quá, khu vườn này đều do chị tự chăm sóc à?”
Nghê Mỹ Vân có chút sợ giao tiếp xã hội. Bà chất phác và thật thà, gật đầu: “Đều là tôi tự trồng, ngày thường rảnh rỗi mà.”
Vu Tú Huệ kéo Nghê Mỹ Vân nói đủ thứ chuyện, vô cùng nhiệt tình, hai người tay trong tay đi vào nhà. Căn nhà rộng 120 mét vuông, ba phòng ngủ nhỏ, bếp bán mở. Phòng khách không lớn, nhưng không có đồ đạc thừa thãi, trông gọn gàng sạch sẽ. Ánh nắng xuyên qua căn phòng, rực rỡ và tươi sáng.
Tuế Tuế đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702534/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.